Thẩm Giai Kỳ tức giận hét lớn vào điện thoại: “Báo thì báo!”
Trong cơn tức giận, cô ta ấn số điện thoại mà bản thân đã do dự bấy lâu.
Lúc điện thoại vừa tắt, cả thế giới trở nên yên lặng.
Cô ta nắm chặt điện thoại trong tay, cô ta đã ghi lại toàn bộ cuộc trò chuyện vừa rồi, đối với cô ta thì đây là bằng chứng tốt nhất.
“Chào! Trùm giả gái, chú ở đây làm gì vậy?”
Một âm thanh mềm mại từ phía sau khóm hoa truyền đến.
Người đàn ông mặc đồng phục JK, đầu đội tóc giả đang đứng ở hành lang nhìn về phía trước.
Há Cảo sáp mặt nhỏ lại gần mặt người đàn ông đó rồi nhìn nhìn: “Ấy chà, lớp phấn bợt hết ra rồi đúng không?”
Đây là lần đầu tiên người đàn ông đó cosplay, đâu biết “lớp phấn bợt hết ra” là gì.
“Búp bê, dì đến rồi. Dì xem xem có nhận ra người đàn ông này không?”
Màn Thầu và Bánh Bao kéo Vũ Vân Hân qua.
Sự xuất hiện bất thình lình của cô khiến Võ Thế Kiệt sợ trợn tròn mắt.
“Võ Thế Kiệt!” Vũ Vân Hân nhìn một cái là nhận ra: “Bảo sao tôi cứ có cảm giác lén lút vụng trộm giống như có người theo dõi tôi, thì ra là anh!”
“Đúng rồi! Ở quán lẩu cay, chúng con đã cảm thấy chú có gì đó không bình thường rồi.” . đam mỹ hài
Võ Thế Kiệt chưa bao giờ nghĩ đến chuyện không kịp thay đổi kế hoạch, thấy mình sắp có thể bỏ đá xuống giếng thành công nhưng nào ngờ lại bị mấy người này tóm được.
“Nói thật đi, anh mặc thế này để làm gì?” Vũ Vân Hân quan sát anh ta.
Ánh mắt ấy vô cùng quen thuộc nhưng từ trước đến nay anh ta chưa bao giờ hiểu.
Vì mấy mánh khóe nhỏ trước kia của anh ta đều không thoát khỏi ánh mắt này.
Vũ Vân Hân nhíu mày: “Anh là người mà Thẩm Giai Kỳ cử đến hãm hại tôi?”
Võ Thế Kiệt không nói gì, chỉ quay mặt nhìn đi chỗ khác.
“Chúng con hiểu rồi.” Giọng ba đứa bé từ bé truyền đến từ bên tai khiến Võ Thế Kiệt giật nảy người.
Màn Thầu đã xâm nhập vào hệ thống điện thoại của anh ta, nghe được cuộc gọi mà anh ta đã giả giọng Vũ Vân Hân được ghi lại: “Trời ơi.”
Ba đứa bé nghe nội dung bên trong rồi vội vàng kéo Vũ Vân Hân qua: “Cưỡng bức…”
“Anh lại dám làm chuyện đê hèn này?” Vũ Vân Hân tát anh ta một bạt tay.
Tóc giả đội trên đầu rơi xuống sàn khiến mọi người nhìn thấy cái đầu trọc lóc của anh ta.
Lục Tâm đứng cách đó không xa thấy Vũ Vân Hân tức giận gào lên thì chạy tới.
Theo sau anh ta là hai cảnh sát.
“Cho hỏi cô là cô Vũ Vân Hân không? Vì liên quan đến một vụ án cưỡng bức, mời cô theo chúng tôi về đồn để hỗ trợ điều tra.” Cảnh sát đi nhanh hơn Lục Tâm một bước, đứng trước mặt cô.
“Là anh ta!” Vũ Vân Hân chỉ thẳng vào Võ Hào Kiệt.
Hôm nay, vất vả lắm anh ta mới dám lộ mặt ra ngoài, ai ngờ vừa ló đầu ra thì bị bắt.