Tô Kỷ chậm rãi đâm vào chỗ sâu nhất trong người Tuyên Tử Phương, nơi hai người tiếp hợp không ngừng co rút mãnh liệt, hai người gắn kết chặt chẽ, không có lấy một khe hở nào.
Tô Kỷ dường như chôn toàn bộ cự vật của mình ở bên trong cơ thể Tuyên Tử Phương, sau khi tiến vào cũng không vội vàng động mà nằm đè lên người Tuyên Tử Phương hôn sâu.
"Ưm..." Từ sâu bên trong cơ thể dâng lên cảm giác được thỏa mãn chưa từng thấy, Tuyên Tử Phương thoải mái ngâm nga, phía dưới từ từ cứng lên, khóe mắt ươn ướt, thở hổn hển: "Đừng... đừng vào sâu như vậy... Kỳ lắm..."
Tô Kỷ rút ra rồi lại đâm vào vài cái, cúi đầu liếm giọt nước mắt bên mắt cậu, hỏi: "Kỳ là kỳ như thế nào?"
Tuyên Tử Phương vô thức lắc đầu, thân thể phản ứng nhanh hơn lý trí, lúc Tô Kỷ ra vào cũng ra sức giữ chặt lại, bắt đầu xuất một ít dịch nhờn.
Hô hấp hai người càng lúc càng nóng bỏng, khí tức hai người hòa lại thành một, Tuyên Tử Phương cảm nhận được hương vị của dã thú trong từng động tác.
Muốn, rất muốn, cực kỳ muốn người này.
Cậu ôm lấy eo Tô Kỷ, vô thức tự chuyển động, cho đến khi đối diện với ánh mắt trêu chọc của Tô Kỷ, Tuyên Tử Phương mới nhận ra mình vừa làm ra chuyện xấu hổ như thế nào, đỏ mặt buông tay ra, lại bị Tô Kỷ một lần nữa đè xuống.
Tô Kỷ cười nói: "Nếu muốn thêm thì em cứ nói..."
Nói đoạn, Tô Kỷ xoay người Tuyên Tử Phương, vật cứng xoay tròn trong một vòng. Tuyên Tử Phương nằm úp sấp, mặc cho Tô Kỷ hùng dũng xông vào khai phá. Tư thế này khiến Tô Kỷ đi vào sâu hơn, chờ cho đến khi Tuyên Tử Phương quen dần, anh đẩy nhanh tốc độ "cày cấy", không ngừng ma sát, dũng đạo trở nên ướt đẫm, tiến vào càng lúc càng thông thuận.
Tô Kỷ một bên hôn môi trấn an Tuyên Tử Phương, một bên lại cuồng bạo tiến vào như đóng cọc.
Bị "đối xử" thô bạo như vậy nhưng Tuyên Tử Phương không những không cảm thấy đau mà còn dâng lên khoái cảm khó diễn tả, cậu dần dần thả lỏng, toàn thân xuôi theo từng nhịp tiến vào lui ra của Tô Kỷ, để Tô Kỷ ăn sạch sành sanh.
Không khí tràn ngập âm thanh khiến người ta mặt đỏ tai hồng, tiếng nước nhép nhép cùng tiếng cơ thể va chạm bạch bạch bạch.
"Thầy..." Tuyên Tử Phương ngẩng đầu lên, gian nan thở dốc nói: "Không được...."
"Không muốn hay muốn?" Tô Kỷ chậm lại, nghiêng người thì thầm bên tai Tuyên Tử Phương: "Không được nói dối nha."
"Muốn..."
Một lúc lâu sau, Tuyên Tử Phương cảm giác phía sau tràn đầy dịch nhiệt nóng hổi, vật kia đi vào rất sâu, khắc sâu vào linh hồn.
Tô Kỷ thở phào một cái, đồng chí nhỏ hơi mềm nhũn, vẫn chôn trong cơ thể của Tuyên Tử Phương.
Anh cúi người hỏi: "Cảm giác thế nào?"
Tuyên Tử Phương thành thật đáp: "Rất... thoải mái."
Tuyên Tử Phương nghiêm túc suy nghĩ một lúc rồi trả lời: "Không sao, có thể thêm một lần nữa, nhưng mà... em hơi đói..."
Tô Kỷ bật cười, nhéo má cậu nói: "Mỗi lần em dùng vẻ mặt chuyên chú học hỏi này để nói chuyện yêu đương, anh đều cảm thấy thật đáng yêu."
Tuyên Tử Phương đỏ mặt nói: "Em không có kinh nghiệm yêu đương mà! Anh nói xem em nên biểu hiện như thế nào?"
Tô Kỷ cười nói: "Em chỉ cần là chính em thôi."
Tuyên Tử Phương cảm giác trong lúc hai người đang nói chuyện thì Tô Kỷ lại cứng lên, thế nhưng lại không đè cậu xuống làm, mà cẩn thận rút ra, xoay người ngồi dậy nhặt quần áo của hai người lên, nói: "Em mặc đồ vào đi, anh dẫn em đi ăn."
Tuyên Tử Phương có chút tiếc nuối nói: "Không làm tiếp sao?"
"Nghỉ ngơi dưỡng sức, sau khi lấp đầy bụng anh sẽ "lấp đầy" em." Tô Kỷ xoa đầu Tuyên Tử Phương nói: "Kỳ phát tình của Omega phải đánh lâu dài, anh nhất định ở bên em đến phút cuối cùng."
Ngôn ngữ cùng hành động ám chỉ chuyện 18+ của Tô Kỷ khiến Tuyên Tử Phương động tâm, cậu cảm giác có gì đó sai sai, hình như là mình đã thất bại thê thảm, nói: "Rõ ràng chưa đến kỳ phát tình, vậy mà lại bị anh khơi gợi dễ dàng như vậy..."
Tô Kỷ nghiêm túc nhìn cậu nói: "Chuyện này rất bình thường vì em cũng thích anh. Nói đi cũng phải nói lại, mỗi lần đứng trước mặt em, anh đều phải đấu tranh dữ dội với nội tâm."
"Tại sao?"
"Vì anh muốn em. Nhưng nếu quá vội vàng, anh có thể mất đi cơ hội được em tiếp nhận, cho nên phải luôn dặn lòng phải thật nhẫn nại. Nhưng cuối cùng anh vẫn quá nhanh, lựa lúc em còn chưa sẵn sàng đã..."
Tuyên Tử Phương mỉm cười.
"Chết tiệt, khi đối diện với em, thể nào anh cũng..."
"Không sao." Tuyên Tử Phương giúp Tô Kỷ chỉnh áo, nói: "So với chuyện cứ quanh co lòng vòng, em thích anh cái gì cũng nói với em, nói với em suy nghĩ của anh hơn."
Tô Kỷ nhìn sâu vào đôi mắt cậu, bá đạo nói: "Em đã bị anh đánh dấu vĩnh viễn, về sau em không thể bị người khác đánh dấu. Nếu sau này em không thích anh nữa thì anh cũng không buông tay."
Anh đánh dấu xong xuôi rồi mới nói với em những lời này?
Tuyên Tử Phương dở khóc dở cười nói: "Thầy, anh nói anh sẽ không thích bất kỳ người nào khác, em cũng vậy. Tính cho đến thời điểm hiện tại thì em chưa gặp một Alpha nào ưu tú hơn anh. Anh phải tin tưởng vào bản thân chứ."
"Khi ở bên em, mọi sự tự tin của anh đều biến mất."
Nói đoạn, Tô Kỷ dắt tay cậu, cùng đi đến một phòng khách nhỏ ở cuối lầu hai. Bây giờ mới năm giờ sáng. Lúc này hầu như người làm còn đang trong giấc mộng, ngay cả quản gia cũng không ngoại lệ.
Tô Kỷ nói: "Chờ anh một chút, anh đi làm món gì ngon ngon cho em ăn."
Tuyên Tử Phương nói: "Anh không cần làm gì cầu kỳ, ăn no là được rồi."
Tô Kỷ đáp: "Ừ, anh biết rồi, chờ anh mười lăm phút."
Tuyên Tử Phương gật đầu, sau đó ngồi xuống sofa mềm mại, tùy tiện lật quyển sách không biết ai để quên trên bàn trà, song không đọc vào được chữ nào. Hai người cứ thế mà làm chuyện đó, không kinh thiên động địa, còn đánh dấu vĩnh viễn, toàn bộ quá trình yên bình đến kỳ lạ.
Nhưng mà Tuyên Tử Phương cũng không tiếc, tuy rằng cậu không rõ mình thích Tô Kỷ đến nhường nào, nhưng giữa hai người chắc chắn có tình cảm sâu đậm. Hơn nữa Tô Kỷ cũng đã tỏ tình, Tuyên Tử Phương cuối cùng cũng biết đối phương thích mình ở điểm nào, thế là hai người cùng nhau trao duyên gửi phận.
Mọi chuyện thật tốt đẹp.
Tuyên Tử Phương sờ sờ đôi môi còn sưng đỏ, mặt hơi nóng lên, cơ thể lại muốn sôi trào thêm một lần nữa.
Cậu vội ép chính mình tập trung đọc sách, vừa nhìn xuống, Tuyên Tử Phương lập tức không tin nổi.
Quyển sách này là hàng lưu hành nội bộ của quân đội, trang đầu giới thiệu sơ lược về nơi phân bố binh lực của ba thế lực lớn mạnh của đế quốc, những trang sau thì miêu tả chi tiết đặc điểm của từng nơi, chẳng hạn như số lượng cơ giáp và quy mô hạm đội."
Tuyên Tử Phương chưa từng xem qua tư liệu được viết kỹ càng tỉ mỉ như vậy, cho dù quyển sách này đối với người trong quân đội như Tô Kỷ chỉ là một quyển thống kê đơn giản không hơn không kém, nhưng Tuyên Tử Phương càng xem càng thấy hứng thú.
Lúc Tô Kỷ bưng đồ ăn đến, cậu vẫn đang say sưa đọc sách.
"Em đọc gì vậy?" Tô Kỷ đặt đồ ăn lên bàn, đi qua nhìn, nói: "Ồ, hóa ra là em đang xem cái này. Nhưng mà quyển sách này giới thiệu không được rõ ràng cho lắm, nếu em thích anh có thể tìm cho em quyển sách khác có số liệu phân tích thống kê đầy đủ hơn."
"Không cần đâu..." Tuyên Tử Phương xấu hổ gấp sách lại: "Em bây giờ vẫn còn là sinh viên."
Tô Kỷ hỏi: "Đằng nào cũng phải tiếp xúc, bây giờ đọc hay về sau đọc thì khác gì nhau?"
Tuyên Tử Phương đáp: "Nhưng mà hiện tại em còn chưa vào được bộ tư lệnh, đây là thông tin tình báo cơ mật, anh để em đọc là vi phạm với nguyên tắc giữ bí mật thông tin."
"Ừ. Nhưng chỉ cần em thích thì cho dù có trái với nguyên tắc anh cũng không quan tâm."
"Anh không quan tâm nhưng em quan tâm." Tuyên Tử Phương lắc đầu hỏi: "Thầy, anh có chắc là em sẽ không tiết lộ những thông tin này cho quân đội hay bộ đội biên phòng không?"
Tô Kỷ nói: "Em muốn nói thì nói, anh sẽ không cản em, cũng không trách em. Em thích là được."
"Không được." Tuyên Tử Phương tận tình khuyên nhủ: "Anh cứ chiều em đến mức bỏ quên luật lệ thì cả hai đều xong đời."
Tô Kỷ cười nói: "Anh biết em là con người đúng mực, nếu em thật sự không coi ai ra gì hay âm thầm đi theo kẻ thù, anh cũng không thích em. Trong mắt anh, em là tuyệt đối, cho nên anh sẽ tận lực thỏa mãn em."
Tuyên Tử Phương trợn mắt, không nói nên lời.
Tô Kỷ nói: "Em thật sự không cần mấy tư liệu kia?"
"Không cần."
Tuyên Tử Phương vội ném quyển sách sang một bên, tập trung ăn mì Tô Kỷ làm.
Tô Kỷ ngồi bên cạnh nhìn cậu ăn, đột nhiên nhớ ra chuyện gì, nói: "Sau khi ăn xong thì cùng anh đi đến một nơi đi."
"Hửm?"
Tô Kỷ vươn tay lấy xuống cọng mì vương trên mặt Tuyên Tử Phương, nói: "Bí mật. Đến lúc đó em sẽ biết."
Tô Kỷ càng gợi, Tuyên Tử Phương lại càng tò mò, ra sức ăn hết mì, lau miệng hỏi: "Cuối cùng là nơi nào vậy?"
Tô Kỷ nói: "Sáng sớm trời hơi lạnh, về phòng mặc thêm đồ rồi chúng ta cùng đi."
Vì thế Tuyên Tử Phương phải kìm nén lòng hiếu kỳ của mình, theo Tô Kỷ về phòng mặc thêm áo khoác. Tô Kỷ dẫn cậu đến ban công, sắc trời hồng hồng, ngọn núi còn chìm trong tĩnh lặng, không thấy rõ cảnh sắc phía xa xa.
Tuyên Tử Phương quay đầu lại hỏi: "Nơi anh nói là ban công sao?"
"Em nhìn bên kia đi." Tô Kỷ chỉ sang ban công bên cạnh, từ nơi cao nhất có một cái thang dây thả xuống đến chân tường, nói: "Muốn đi đâu thì phải dùng đến thang dây, vì không có thang lên lầu."
Tuyên Tử Phương theo hướng thang dây nhìn lên, phát hiện bên cạnh ban công phòng Tô Kỷ là một tòa tháp lớn khác, nơi Tô Kỷ muốn đến là cửa sổ trên lầu cao của tòa tháp đó.
Tô Kỷ nói: "Với thân thủ của mình, em dư sức trèo lên trên đó chứ?"
"Một bữa sáng." Tuyên Tử Phương vươn tay với lấy thang dây, trèo lên trước, hỏi: "Trên kia có chỗ cho chúng ta đứng chứ?"
Tô Kỷ cười nói: "Đi lên nhìn thì biết."
Tuyên Tử Phương dùng sức trèo lên, sáng sớm gió thổi vào mặt hơi rát. Trèo lên đến nơi, Tuyên Tử Phương nhận ra kết cấu của tòa tháp không phải chỉ có một tòa, mà là hai tòa tháp gắn kết với nhau, ở giữa có một ban công đủ rộng cho hai người cùng đứng.
Tuyên Tử Phương còn đang bận ngắm cảnh, Tô Kỷ cũng leo đến nơi.
Anh nói: "Trước kia mỗi lần cãi nhau với cha xong, tâm tình không tốt, anh đều đến đây."