Phía sau, Mộ Dạ Lê phanh một cái đóng cửa xe lại, liền nhanh như chớp chạy vèo đi.
Diệp Chanh lẻ loi đứng ở lề đường, lúc này thì mới chợt nhận ra.
Mẹ nó, thật đáng giận, xuống xe cũng không mang theo cái gì.
Ví tiền…… Đương nhiên là bên trong không có xu nào, chìa khóa, di động, đều ném trên xe.
Vậy cũng tốt, nhẹ cả người……
cô vỗ vỗ mông, rời đi.
Nghĩ đến sau khi mình đến đây, cũng chưa từng nhìn ngắm thành phố này.
Lúc trươc, khi mười tuổi liền tham gia đặc huấn, mười ba tuổi nhận nhiệm vụ, mười tám tuổi nổi danh thế giới.
Cuối cùng, lại bị chính người đàn ông mình thích hãm hại, lập tức rơi vào dòng nước xoáy, tỉnh lại thìđang ở trong cơ thể người khác, bắt đầu một cuộc sống mới, cô cảm thấy mình chưa từng nhìn ngắm thế giới này.
Cứ từng bước đi về phía trước, lại thấy một người ăn xin đang đánh đàn ven đường.
Tiếng guita du dương, đàn một bài 《 dân du cư chi ca 》 rất hợp với tình cảnh bây giờ của chính mình, cô thấy mình và người ăn xin này không khác nha là mấy.
Ngồi xuống, nàng dứt khoát cùng khất cái cùng nhau dựa vào ven đường.
Mà trên xe.
Tài xế nhìn kính chiếu hậu, sắc mặt ông chủ nhỏ vẫn luôn lạnh như sắt.
Mộ Dạ Lê không giận không được.
Tại sao anh lại có thể nhận lời cưới Diệp Chanh về làm vợ kia chứ.
không có chút gì gọi là con gái con không nói đi, đac vậy, miệng mồm lại thô tục, thô lỗ không chịu nổi, làm người ta không thể chịu đựng được nữa rồi, bây giờ tim gan anh đều đau.
Mắng một câu, anh duỗi tay đập xuống một bên.
Lại nhận ra……
Đây là cái gì?
Di động, ví tiền……
Con nhóc này cái gì cũng không càm, cứ vậy liền nhảy xuống xe?
Khoan, khoan~~quan tâm cô ta làm gì, này là do cô ta tự làm tự chịu!
Nhưng mà…… ngoài kia mưa đang đến.
Tự nhiên anh thấy bực bội, nhìn ngoài cửa xe, mọi người vì mưa mà mạo hiểm chạy vội vàng, nhanh chóng tìm nơi trú.
Con bé này, chắc sẽ không phải là không tìm nơi tránh mưa…
Tâm tình của anh lại thêm phiền muộn.
Sau một lúc lâu……
“Tài xế, quay đầu lại.”
“Dạ, ông chủ, muốn đi đâu?”
“…… Trở lại chỗ khi nãy.”
Chỗ khi nãy?
Tài xế suy nghĩ nửa ngày, mới phản ứng kịp, chính là trở lại chỗ khi nãy ném bà chủ nhỏ xuống đây mà.
Ông chủ nhỏ vậy mà lại đi tìm bà chủ nhỏ về……
Tài xế liền chạy nhanh đến nơi vừa rời đi.
Rất nhanh đã đến nơi, nhưng chỗ này mưa lại càng lớn hơn, bà chủ nhỏ cũng không còn thấy bóng dáng ở đâu.
Mộ Dạ Lê thầm mắng một câu, cái con nhỏ chiết tiệt, lại chạy đi đâu.
Bèn nói tài xế chạy ven đường tìm kiếm
không bao lâu, xe lướt qua một cầu vượt.
Lập tức, Mộ Dạ Lê thình lình nhìn đến bên cạnh người ăn xin.
Diệp Chanh ở nơi đó, bởi vì lạnh, toàn thân thể nhỏ bé, cuộn lại thành một khối, người ăn xin ở bên cạnh, nhìn rất dơ bẩn, vậy mà cô cũng không chê bai, nhắm mắt tựa vào người đó, cuộn người lại giống như trẻ sơ sinh, trông thật nhỏ bé.
Trong lòng bỗng mềm nhũn……
Rolls-Royce màu đen, ngừng ở ven đường, lập tức liền có người vây xem.
Diệp Chanh lăn lộn một ngày, thật sự là đã ngủ rồi.
Có người bên cạnh nhìn đến, bàn tán.
“Đó là ai vậy, bộ dáng thật xinh đẹp.”
“Là bỏ nhà đi sao?”
“thật đáng thương, không phải là bị người ta đuổi đi chứ, ai lại nhẫn tâm như vậy, đứa nhỏ xinh đẹp như tiên thế này cũng đành lòng đuổi đi.”
Ha ha.
Mộ Dạ Lê nghĩ, anh nhẫn tâm sao? Vẫn là con bé này, làm cho người ta tức giận.
Nhưng mà, dù là thế, anh vẫn đi qua, dùng chân đá Diệp Chanh một cái.
“Dậy đi.”
Diệp Chanh cũng không tỉnh.
“Đừng có ở chỗ này giả chết với anh, thức dậy đi có nghe không hả.”
Diệp Chanh vẫn là không nhúc nhích.
Mộ Dạ Lê khẽ hoảng.
Lập tức ngồi xổm xuống đi, sờ trán cô.
thật nóng.
Đáng chết, con bé này phát sốt.
anh liền bế Diệp Chanh lên, trực tiếp ôm ra xe.
Lúc mọi người nhận ra, người này chính là Mộ Dạ lê chưa kịp hét lên thì anh đã ôm người đi mất.