Diệp Chanh đương nhiên sẽ không dễ dàng mà lên xe như vậy.
“không lên.”
“Phu nhân, xin cô đừng làm khó chúng tôi.”
“nói không là không.” Diệp Chanh xoay người muốn đi.
Hai người lập tức đi lên.
Tiên sinh nói, mặc kệ là dùng cách gì, cũng phải đưa Diệp Chanh đi.
Bọn họ phải nghe theo lệnh, hơn nữa phải hoàn thành mệnh lệnh của tiên sinh.
Hai người cùng nhau đi về phía Diệp Chanh.
Diệp Chanh dùng tay đẩy một người, dùng chân đá một người.
Hai người nhớ lời Mộ Thất đã nói qua, thân thủ phu nhân rất lợi hại, trực tiếp ra tay trước, một người một hướng vây lên.
Nhưng mà, Diệp Chanh nhảy một cái, nhảy khỏi vòng vây của họ, đồng thời nhảy lên ban can phía sau muốn chạy.
Hai người thấy vậy liền không ổn, chỉ có thể dùng cách cực đoan…
Trực tiếp nhảy theo, sau đó, một người ném bom cay ra trước, một người bọc đánh phía sau….
Móa nó, bom cay, có lầm không đó….
Diệp Chanh chỉ thấy đôi mắt có chút đau xót, nước mắt nhanh chóng chảy xuống.
Mấy người này…Ra ngoài mà còn mang theo bom cay, thật không khoa học!
Lúc này, hai người nọ đã nhanh lao về phía trước, trực tiếp cầm một ống phun sương, phun lên mặt Diệp Chanh.
Thuốc mê loại cao cấp, Diệp Chanh hoảng, trong lòng chỉ có một suy nghĩ.
Tên già Mộ Dạ Lê, dám dùng chiêu này với bà đây….
Diệp Chanh sao cũng không không nghĩ tới, bọn họ sẽ dùng cách này.
Bởi vì thiết kỵ quân của Mộ gia, cô quá mức tin tưởng, cảm thấy họ không dám làm gì với mình, mới có thể nhất thời sơ suất.
Lại không nghĩ, mệnh lệnh của Mộ Dạ Lê chính là thánh chỉ, bọn họ kiên quyết phải chấp hành đến cuối cùng.
Cho nên trước tiên là họ nghĩ rất nhiều cách, cuối cùng chọn ra một cái dùng được nhất, chính là dùng cách này đây….
Mộ Dạ Lê đang chờ ở phòng cao nhất khách sạn.
Cứ một phút là nhìn vào điện thoại trong tay.
Lâu như vậy, nhưng mà còn chưa đưa người đến.
Chẳng lẽ Diệp Chanh lại chạy mất?
Lúc này….
“Tiên sinh, phu nhân đến.”
Vài người đỡ Diệp Chanh đi vào….
Đáy mắt Mộ Dạ Lê tối sầm lại.
“Diệp Chanh!” anh đi qua, liền thấy cô không sao, chỉ là nằm tại chỗ, giống như đang ngủ, khóe mắt còn mang theo chút nước, người nhìn thấy tim đau tê rần.
Mộ Dạ Lê liền dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn qua.
Vài người thấy trong lòng lộp độp rồi, nhanh giải thích “Tiên sinh… không như vậy, chúng tôi không đưa phu nhân đến được…”
Bọn họ nhanh kể lại quá trình mời người một cách thành thật.
Sắc mặt Mộ Dạ Lê càng ngày càng đen, trong lòng thấy thật hết cách, đây là làm đau Diệp Chanh a~~
Nghĩ lại cũng đúng, với mấy người này, đích thật là không phải đối thủ của Diệp Chanh.
Hơn nữa, nghĩ lại cô đối xử với mình như vậy, mình đau lòng cái con chim đi!!!
thật là hèn ~~~
Nghĩ như vậy, lại cũng không có cách nào ngăn được trái tim đang đau cho cô.
anh phất tay để mấy người hết chuyện để dùng đi sang một bên, còn mình thì cẩn thận mang Diệp Chanh đặt trên ghế.
Diệp Chanh đã tỉnh, mở mắt ra, nhìn một cái liền nhìn thấy tên đàn ông trước mắt không phải Mộ Dạ Lê thì còn có thể là ai.
Sau đó, trong lòng nghĩ đến mình đã xẩy ra chuyện gì khi nãy, liền tức thì, nhảy dựng lên, xù lông nói“Mộ Dạ Lê, lão già kia, anh vậy mà dùng bom cay với tôi, anh lại bỏ thuốc tôi, anh….”
Mộ Dạ Lê híp mắt, con bé này, chửi người mà còn thô lỗ như vậy….
Thiết kỵ bên cạnh nghe thấy, trong lòng còn kinh ngạc nghĩ, phu nhân nhà họ quá hung dữ, vậy mà còn mắng tiên sinh nhà họ là lão già~