Diệp Tử cảm thấy bọn họ nhìn mình với ánh mắt khinh thường, nhất thời càng tăng thêm tức giận, đẩy một thiết kỵ ra, bọn họ đúng là cũng không dám làm gì cô, rốt cuộc cô có bệnh trong người, lỡ như đụng một cái mà té xỉu, ai cũng không nhận nổi trách nhiệm này.
Diệp Tử đi tới, vừa đi vừa hỏi chỗ của Mộ Dạ Lê.
trên boong tàu một nhóm người đẹp nhìn thấy Diệp Tử đến, đều cảm thấy kinh ngạc nhìn đến.
Diệp Tử hung hăng trừng mắt liếc các cô.
Nhưng mà mấy cô này cũng không có biểu hiện sợ hãi gì với Diệp Tử cả.
Các cô nghĩ đến Diệp Chanh khi nãy, chỉ cảm thấy Diệp Tử đã là quá khứ, ngẫm lại, nếu hai người đứng cùng một chỗ, Diệp Tử cũng không xinh đẹp bằng Diệp Chanh, hơn nữa nhìn cách Mộ Dạ Lê đối xử với Diệp Chanh như vậy, liền cảm thấy Diệp Tử nhất định không còn chỗ để diễn ~~
Diệp Tử hừ một cái, ngẩng cao đầu, lướt qua mặt bọn họ.
Lập tức liền nhìn thấy Giang Úc Bạch đang đi đến.
Nhìn thấy Diệp Tử, anh lại cảm thấy thật phiền, Diệp Tử vội nói “Giang….”
Nhưng lời còn chưa nói xong, Giang Úc Bạch đã hừ một tiếng đi qua.
Giống như không nhìn thấy Diệp Tử.
Sắc mặt Diệp Tử trở nên khó coi, tay nắm chặt túi xách.
Thái độ của những người này đối với mình, làm cô thật sự rất tức giận.
Vì điều gì mà bọn họ đều có dáng vẻ tỏ ra phiền chán với cô chứ.
Nhưng mà cô nghĩ mặc kệ là giới giải trí, trong nhà hay là bên ngoài, nhân duyên luôn rất tốt.
Diệp Tử nghĩ nghĩ, đi thẳng vào phòng Mộ Dạ Lê ở bên dưới.
Mộ Dạ Lê đứng dậy thấy Diệp Tử đi vào, nhíu mày hỏi “cô sao lại đến đây?”
“Em…Em là gọi điện thoại nhưng anh không nghe máy, em thật lo lắng anh có chuyện nên liền đi đến đây xem thử.”
Mộ Dạ Lê đang muốn đi về, nói thẳng “Bây giờ tôi phải về nhà.”
“A, vậy em đi cùng anh.”
nói rồi, cô đi thẳng đến, vài bước liền nắm lấy tay Mộ Dạ Lê.
Mộ Dạ Lê cúi đầu bực bội đẩy ra, “Được, đừng như vậy, để bị chụp được ảnh hưởng không tốt đâu.”
Diệp Tử bĩu môi, chình là thấy tâm trạng anh không tốt một chút dị nghị cũng không có.
“cô đến nhà tôi làm gì?”
“Em đi qua lấy thuốc…” thật ra thì đã lấy rồi, mỗi tháng cho người đi lấy một lần, nhưng là cô không tìm được lý do khác.
Mộ Dạ Lê chỉ có thể mặc cô, cùng đưa cô rời thuyền, đi về nhà.
Vào nhà, co còn nghĩ hỏi anh chuyện của An Khả Nhi có phải là do anh làm hay không.
Nhưng là Mộ Dạ Lê lại ném cô vào phòng khách nói “cô đợi ở đây đi, tôi có việc bận.”
Diệp Tử dậm chân tại chỗ, nhìn Mộ Dạ Lê đi vào bên trong.
Người làm thấy vậy liền vây xem, núp sau cánh cửa nhìn Diệp Tử.
“cô Diệp sao lại đến đây.”
“Hơn nữa hình như phu nhân không có về.”
“không phải là giận dỗi tiên sinh rồi.”
“Tiên sinh lại mang Diệp Tử về, không cần phu nhân nữa sao…”
“A…không muốn vậy đâu…”
Mọi người nhìn Diệp Tử càng thêm ghét bỏ, trực tiếp mang một ly nước mát qua.
Diệp Tử nhìn nhìn nói “Tôi không cần nước mát, tôi muốn cà phê.”
“Xin lỗi cô Diệp, máy pha cà phê hỏng rồi, cô muốn uống, chỉ có thể cho cô uống hàng gọi đến thôi.”
“cái gì?” Diệp Tử nhìn bộ dạng xa cách của người làm kia, tức giận vỗ bàn “cô đừng nghĩ lừa tôi, Mộ gia thiếu gì cái máy pha cà phê?”
Người làm nói “Kia cũng không còn cách đâu, máy pha thật sự đã hư rồi, không bằng cô đi hỏi tiên sinh đi, chúng tôi không quản được chuyện này.”
Chuyện nhỏ này lại hỏi Mộ Dạ Lê? Sao có thể.
“Các người, các người là cố ý?” Diệp Tủ bổng dưng nhận ra, người làm bây giờ nhìn cô, đều giống như viết hai chữ chán ghét.
Chuyện này làm cho cô tức đến bốc khói.
“Ồn ào cái gì?”
Ngày thường trong nhà vô cùng yên ắng, hôm nay vậy mà có cãi nhau, Mộ Dạ Lê không vui ra mặt.
Diệp Tử vừa thấy, quả nhiên là ồn ào đến tai Mộ Dạ Lê, vội nói “không có gì… Em chỉ nhờ họ đổi cho em ít nước ấm, để uống thuốc.”
Nháy mắt Diệp Tử liền lật mặt, càng làm cho người ta thêm vô cùng ghê tởm.
Mộ Dạ Lê nhìn qua, rồi lại đi vào.
anh liền đăng một câu trên mạng điện thoại
Con gái khi tức giận, rốt cuộc là suy nghĩ cái gì?
Còn treo thưởng 100 vạn cho vấn đề này, ở diễn đàn liền tạo nên sóng to gió lớn, chớp mắt, liền có vô số tin nhắn đến, đến tranh 100 vạn tiền thưởng a.
Ngay lập tức, đầu Mộ Dạ Lê có chút căng cứng, lười quản người khác, chỉ chăm chú lướt từng cái từng cái bình luận