Diệp Chanh cảm thấy miệng mình đã bị anh gặm cho ướt nhẹp, tất cả là mùi vị của anh, tức giận nhìn anh một cái.
Nhưng mà lại thấy không có khó chịu.
Chỉ là liếm liếm môi, xấu hổ đỏ mặt, đánh yêu anh một cái.
Hai người cứ trêu đùa như vậy, ăn xong liền về khách sạn.
Nhưng mà vừa vào phòng, liền thấy có người đến gõ cửa.
Nghĩ đến Hà Nhã Huệ khi nãy, Diệp Chanh đẩy Mộ Dạ Lê sang một bên, tự mình ra mở cửa.
Vừa mở cửa ra lại thấy Quân Lương Dạ.
Quân Lương Dạ do dự hồi lâu mới đến nơi đây.
anh vốn nghĩ sẽ không vào đây ở, cái khách sạn này quá kém, đối với ngôi sao nổi tiếng như anh khôngthích hợp.
Nhưng mà nghe nói Diệp Chanh ở đây, hắn vẫn là nhanh đến đây.
“Diệp Chanh, cô..”
“anh có việc gì sao?” Nhìn anh ta, Diệp Chanh cười lạnh xa cách.
“Diệp Chanh, không có việc gì, chính là muốn nói, nếu có việc gì, cô có thể nói với tôi, tất cả mọi người cùng trong một đoàn phim, có việc sẽ giúp đỡ lẫn nhau, hơn nữa...”
Lời còn chưa nói xong, Quân Lương Dạ liền thấy bên trong có trang phục đàn ông, đang nằm tán loạn trên giường, trên mặt có chút biến, chỉ vào bên trong “ Có ai trong phòng cô à?”
Diệp Chanh quay đầu lại thấy được quần áo kia, trong lòng thầm mắng Mộ Dạ Lê, thật là cái người mang phiền phức mà.
Quay đầu lại như không có gì đối diện với Quân Lương Dạ nói “ Với anh cũng không có liên quan gì, nếu anh không có việc thì tôi vào trước.”
“Diệp Chanh...Tôi biết trong cái giới giải trí này, muốn vững thì phải có hậu thuẫn, nhưng mà cô cũng không thể đi theo con đường này, cô...”
không đợi Quân Lương Dạ nói hết câu, Diệp Chanh phanh một tiếng đóng cửa lại.
Bên ngoài Quân Lương Dạ tức giận xiết chặt tay “Diệp Chanh cô sẽ hối hận.”
Diệp Chanh lười quan tâm.
Ngày hôm sau, Diệp Chanh thức dậy, đã không thấy Mộ Dạ Lê.
Biết anh có lẽ đã đi làm, Diệp Chanh cũng không quản.
Chỉ là anh vẫn lưu lại quần áo ở đây, cười cười, cầm quần áo đi đến phòng giặt đồ.
Mà lúc đi ra, cô liền nhìn thấy Lâm Vũ Oánh đang là tung tăng chạy về phía mình.