Lâm Vĩnh Mặc hừ lạnh một tiếng, nhưng mà trong mắt tràn đầy vui vẻ và cưng chiều. Có thể thấy được lúc này mặc dù giọng điệu của anh không tốt tý nào, thế nhưng trong lòng vẫn rất vui vẻ.
Lâm Hựu nhìn chăm chú Lâm Vĩnh Mặc, ngay sau đó cười tít mắt, ngay cả ánh mắt cũng thẳng thành một đường may. Lâm Vĩnh Mặc bất dắc dĩ đặt cậu nhóc xuống, tên nhóc này ngoại trừ có chút sợ Lâm Vĩnh Văn ba của cậu bé, những người khác không hề sợ, huống chi là chú hai Lâm Vĩnh Mặc tốt nhất này.
Lâm Hựu, đừng làm rộn chú hai con, tới đây ăn điểm tâm đi. Ngô Văn đặt điểm tâm lên trên bàn, quay người nói với Lâm Vĩnh Mặc: Chú hai đã về rồi?
Dạ, chị dâu. Ba mẹ và anh trai bọn họ đã về chưa? Lâm Vĩnh Mặc thả Lâm Hựu xuống đất, lấy tay sờ tóc của cậu nhóc, khẽ đẩy sau lưng cậu bé một cái, cười nói: Đi rửa tay đi, chú mèo ham ăn.
Lâm Hựu làm một mặt quỷ với Lâm Vĩnh Mặc, vui mừng chạy đi