Vô Tự Thiên Thư

Chương 30: LỰC LƯỢNG TUYỆT ĐỐI

Trước Sau

break
Sau khi thiên triệu giải trừ, trận pháp vẫn còn vận chuyển bình thường, ba mươi lăm khối mạt chược đang xoay tròn, ở trong trận pháp, che kín lôi đình, tia chớp, băng tuyết, liệt hỏa, cơ hồ là những thiên triệu của đại tự nhiên đều tồn tại bị phong bế trong không gian trận pháp toàn bộ hiện ra, Lam Điền Ngọc nhìn Tuyết Phong, do dự nói: “ Chúng ta...có lẽ nên giúp Tùng Phong một tay không?”

“ Không có biện pháp gì.” Tuyết Phong cười khổ nói: “ Ta cũng không biết đó là trận pháp cổ quái gì, nhưng hiển nhiên nó có thể hấp thu lực lượng của ngoại giới, ta chỉ sợ chúng ta không giúp được hắn mà ngược lại hại hắn.”

Lam Điền Ngọc có chút cau mày, nói: “ Ta thử xem?”

Tuyết Phong làm ra động tác như “ xin mời”, nhưng không nói.

Lam Điền Ngọc kỳ thật cũng chỉ dùng thử hạ sách cuối cùng, phi kiếm nàng cũng đã ảm đạm không còn ánh sáng, nhưng còn ráng quay về trận pháp đâm tới một kiếm, chợt nghe “ Xoát” một tiếng, trường kiếm đâm vào khối mạt chược, khối bài kia nhất thời lóe ra hào quang, tốc độ chuyển động chợt nhanh hơn gấp đôi, Tùng Phong trong trận “ oa” lên một tiếng, nhổ ra một ngụm máu tươi.

Bên ngoài năm người kia hít sâu một hơi!

Trận pháp này thật sự là quá cổ quái, lại có thể hấp thu lực lượng công kích của ngoại giới, vậy theo lý thuyết, trận pháp này hoàn toàn không thể phá từ bên ngoài!

“ Không có biện pháp nữa.” Ánh mắt Thanh U tán nhân phức tạp nhìn Tiểu Khai, thấp giọng nói: “ Chỉ có thể xem tạo hóa của Tùng Phong đạo hữu.”

Tùng Phong bây giờ thật sự sợ hãi, đây là lần đầu tiên hắn cảm nhận được sự uy hiếp của cái chết!

Đây cũng là lần đầu tiên hắn cảm nhận được uy lực cường đại như thế này tồn tại.

Bây giờ tất cả bảo bối của Tùng Phong đều đã toàn bộ xuất ra, giắt trên đỉnh đầu, là bảo bối ngàn năm truyền thừa của phái Hoàng Sơn Luyện Yêu Lô, Luyện Yêu Lô là luyện khí pháp bảo, lực phòng ngự cũng vô cùng cường hãn, vì hắn mà ngăn cản áp bách đến từ phía trên.

Ở sau lưng Tùng Phong là một khối bạch ngọc bình phong trắng như tuyết, đây chính là tiên khí đến từ Thiên Yêu bị luyện hóa, bình phong này trải qua thí nghiệm của hắn, thậm chí có thể thoải mái ngăn trở sự công kích của Hoàng Sơn Vân Vụ đại trận, công hiệu không hề nghi vấn cũng được xưng là tiên khí, bây giờ khối bình phong này đang ngăn trở sự uy hiếp đến từ phía sau.

Bên dưới Tùng Phong, có một pháp bảo hình dáng như lá sen, vật này gọi là Thiên Hà Thủy Diệp, dùng hàn ngọc ngàn năm luyện thành, có thể ngăn cản gió tuyết phía cực bắc, đương nhiên cũng có thể ngăn cản các công kích thuộc âm tính.

Đại trận này chẳng những bốn phương tám hướng đều có lực sát thương, hơn nữa còn có công năng áp chế, có thể từ dưới chân người bị nhốt trong trận mà lấy đi chân nguyên khí, cung ứng cho trận pháp vận chuyển, có thể nói là âm độc chi chí, mà Thiên Hà Thủy Diệp này vừa lúc có thể ngăn cản sự uy hiếp khó lòng phòng bị này.

Ở trước mặt Tùng Phong, chính là Khổn Tiên Tác do Tuyết Phong mới bồi thường, Khổn Tiên Tác chính là đệ nhất tiên khí của tu chân giới, quả nhiên uy lực tuyệt đại, uy lực lớn nhất của trận pháp chính là ngay trước mặt của Tùng Phong, vậy mà Khổn Tiên Tác có thể chống đỡ được, mặc dù vô cùng nguy cấp nhưng dù sao cũng không đến nỗi bị kìm hãm tận cùng.

Nếu không phải hôm nay Tùng Phong vừa lúc có được bốn kiện tiên khí không tiền tuyệt hậu( trước không có sau cũng không có), có thể hắn đã sớm hồn phi phách tán, bây giờ, Tùng Phong vừa cảm thấy may mắn, vừa cảm thấy từ từ tuyệt vọng.

Bởi vì hắn phát hiện nguyên khí của chính mình đã sắp tiêu hao sạch sẽ, mà đại trận này còn chưa có khuynh hướng dừng lại.

Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ?

“ Ta..ta thật không có biện pháp a.” Tiểu Khai đỏ mặt quay về mấy chưởng môn giải thích: “ Ta chỉ biết dùng sẽ không dừng lại, cũng là ta không đúng, ta không nên dùng hai tòa trận pháp, sớm biết thì chỉ dùng một tòa là được rồi.” Sau đó vỗ vỗ ngực, lại có vẻ sợ hãi nói: “ Cũng may chỉ dùng hai tòa, nếu thật sự xuất ra bảy tám tòa, phỏng chừng nơi này đã xong đời rồi.”

Năm vị chưởng môn nhân nhìn nhau, nhịn không được nói: “ Chẳng lẽ ngươi còn có thể xuất ra được bảy, tám tòa đại trận sao?”

“ Đương nhiên.” Tiểu Khai thản nhiên gật gật đầu.

Mọi người còn không kịp kinh ngạc, chợt nghe một thanh âm “ ba” từ trong trận vang lên, bạch ngọc ngàn năm được luyện hóa đã bị ép tới dập nát!

“ Ba” lại là một tiếng, Thiên Hà Thủy Diệp cũng đoạn liệt.

“ Phanh” một tiếng vang nhỏ, Luyện Yêu Lô trên đỉnh đầu liền tan thành mây khói, vỡ tan thành mảnh nhỏ, vừa đảo mắt lại bị tia chớp và liệt hỏa đánh thành tro tàn.

Tu chân giới tổng cộng mười đại tiên khí, hơn nữa có thêm bạch ngọc bình phong thì đã là mười một kiện, chỉ một lần này đã bị phá hủy hết ba kiện.

Khổn Tiên Tác toàn thân kim quang đại thịnh, toàn thân vừa tránh ngang, lại trống rỗng dài ra gấp mười lần, uốn lượn loan khúc phong tỏa công kích từ bốn phương tám hướng xông tới, vẫn đang bảo vệ cho Tùng Phong đạo trưởng thật chu mật.

“ Ngươi xem, Khổn Tiên Tác tiến hóa kìa” Phi Hạc thượng nhân hưng phấn nói: “ Nói không chừng có thể phá tan được trận pháp này đó.”

Tuyết Phong khẽ thở dài, thấp giọng nói: “ Trong Nga Mi cổ tịch có ghi lại từ lâu, Khổn Tiên Tác một khi tiến hóa, chỉ là lần cuối cùng bộc lộ sức mạnh, chỉ sau ba phút, tất sẽ hủy diệt.”

“ Vậy..làm sao bây giờ?” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Hiểu Lâm trắng bệch, hung hăng trừng mắt nhìn Tiểu Khai: “ Nếu sư phó ta chết, ta nhất định sẽ giết ngươi.”

Tiểu Khai há mồm cứng lưỡi, một câu cũng không nói nên lời.

Ở thời khắc mấu chốt này, chợt nghe được “ vèo” một tiếng vang nhỏ, Khổn Tiên Tác đã bị tạc vỡ ra một đoạn dài chừng một thước.

“ Khổn Tiên Tác bắt đầu hủy diệt rồi.” Sắc mặt Tuyết Phong lộ vẻ sầu thảm.

“ Không a!” Thanh âm Hiểu Lâm mang theo tiếng khóc, liền xông tới hướng trận pháp, Tiểu Khai chụp tay nàng, miệng hét lớn: “ Đừng làm bậy!”

“ Ta không có làm bậy.” Nước mắt Hiểu Lâm đầm đìa: “ Sư phó đối với ta ân trọng như núi, nếu sư phó chết, ta cũng không muốn sống nữa.”

Nàng tuổi tuy nhỏ, nhưng cũng tu luyện từ bé, khí lực cao hơn Tiểu Khai, Tiểu Khai không kéo được nàng mà ngược lại còn bị nàng kéo tới hai bước, đang muốn mở miệng thì trên tay lại bị một cỗ lực mạnh kéo lần nữa, nhất thời lại thêm hai bước, thì cũng đã đến gần bên trận pháp.

Hiểu Lâm hít sâu một hơi, giọng căm hận nói: “ Sư phó ta phải chết, ngươi cũng phải đi vào, chúng ta cùng nhau chết đi!” Nàng giữ chặt Tiểu Khai, lao đầu vào trong mạt chược đại trận.

Tiểu Khai trong nháy mắt sợ đến hồn phi phách tán, miệng kêu liên thanh: “ Ngươi điên rồi sao...” Thì cả thân hình đã bay lên, hướng vào trong mạt chược đại trận.

Giờ phút này Khổn Tiên Tác đã tạc tới một thước cuối cùng, mắt thấy sẽ không còn che chở cho Tùng Phong được gì nữa.

Giờ phút này Tùng Phong đạo trưởng máu tươi đang trào ra, sắc mặt trắng bệch, đã tới bước cuối cùng, hai ngón tay đưa về phía trước, muốn phát ra một đạo chân nguyên lực cuối cùng.

Giờ phút này đầu của Hiểu Lâm và ngón tay của Tiểu Khai cơ hồ đụng chạm tới bên ngoài trận pháp.

Giờ phút này ánh mắt mọi người cơ hồ trừng thật to, vô số ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm cảnh tượng này.

Đúng lúc này, cả hiện trường bỗng nhiên đã xảy ra biến hóa.

Cả mạt chược đại trận bỗng nhiên biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi, Hiểu Lâm đâm đầu đụng ngay vào bụng của Tùng Phong đạo trưởng, Tiểu Khai vừa lúc nhào luôn tới, đè luôn Hiểu Lâm ở dưới thân, một hương thơm con gái tràn vào trong lỗ mũi.

Mà ngón tay Tùng Phong đạo trưởng cũng vừa lúc đút vào trong hai lỗ mũi của Tiểu Khai, làm hắn ai yêu hét thảm một tiếng, hoàn hảo Tùng Phong đạo trưởng cũng đã hoàn toàn kiệt lực, mặc dù đầu ngón tay cắm vào nhưng chân nguyên lực không hề phóng ra được chút nào.

Giờ phút này trời xanh thanh khiết, gió thổi nhè nhẹ, ngàn dặm mặt trời đang lên cao, bốn phía vách núi đen biển mây mang mang, tất cả mọi người xụi lơ trên mặt đất, ngươi xem ta ta xem ngươi, rốt cuộc không ai nói được nửa lời.

Vô luận như thế nào thì tràng nháo kịch này cuối cùng cũng không hề nháo ra một tấn thảm kịch nào.

Tiểu Khai ôm lấy cái mũi suốt hồi lâu, bỗng nhiên cảm thấy cảm thấy dưới thân đau nhói, nhịn không được quát to một tiếng, nhảy lên, cả giận nói: “ Hiểu Lâm, ngươi làm gì?”

“ Ngươi nói ta làm gì?” Hiểu Lâm tức giận trừng mắt nhìn hắn, bộ ngực nhỏ ưỡn lên, bỗng nhiên đỏ mặt, nói: “ Ngươi...ngươi...ngươi nắm được thoải không? Hừ!”

Tiểu Khai sửng sốt một chút, lúc này mới có phản ứng, nguyên lai tư thế vừa rồi quả thật có điểm thật bất nhã. Hắn đang muốn mở miệng, chợt nghe Tùng Phong đạo trưởng ung dung nói: “ Thiên Tuyển môn chủ, nguyên lai bộ mạt chược này...đúng thật là một món tiên khí a...”

Tiểu Khai cười hắc hắc, cuối cùng nhớ tới việc chính: “ Bây giờ ngươi tin rồi a, ta đem tiên khí này tặng cho ngươi, có thể bồi thường được linh mạch kia rồi nha.”

Tùng Phong kinh ngạc suy nghĩ hồi lâu mới thở dài: “ Ta có được món tiên khí này lại mất đi bốn kiện tiên khí, còn bị hủy diệt cả linh mạch ngàn năm, mà bộ mạt chược này của ngươi còn vốn là vật của Hoàng Sơn ta, lần được này quả nhiên là khó thể phán đoán a...” Trong giọng nói đầy vẻ cô đơn, nghe được khiến cho Tiểu Khai cũng cảm thấy đau xót.

“ Tùng Phong chưởng môn, không thể so sánh như vậy.” Tuyết Phong đi ra nói: “ Hôm nay Hoàng Sơn mặc dù bị hủy diệt bốn kiện tiên khí, nhưng tìm được bộ mạt chược này, càng lợi hại hơn rất nhiều lần so với bốn kiện tiên khí kia, để ta bình phán, hôm nay đạo trưởng đã có lời lớn rồi đó.”

Vẻ mặt Tùng Phong có chút vừa động, nhịn không được nhìn về phía Tuyết Phong.

Tuyết Phong mỉm cười, lại nói: “ Theo ta được biết, bộ mạt chược này không chỉ dùng lập một trận pháp này mà thôi.”

“ Thật vậy chăng?” Tùng Phong đạo trưởng tràn ngập hy vọng nhìn qua: “ Còn có trận pháp khác sao?”

“ Đương nhiên là có.” Đến lúc này, Tiểu Khai đương nhiên biểu hiện: “ Vừa rồi ta chỉ dùng hai trận pháp, còn bộ mạt chược này nếu toàn bộ thi triển ra, ít nhất cũng có thể hợp xuất hơn mười trận pháp, hơn nữa trong mỗi trận còn có vài biến hóa, như vậy mà tổ hợp, quả thật là vô cùng vô tận nha!” Hắn suy nghĩ, lại nói: “ Nếu phát huy toàn bộ uy lực của bộ mạt chược này, ta phỏng chừng đối phó bất cứ tà ma gì đó, thì tuyệt đối là vô địch.”

Tâm tính tu dưỡng của Tùng Phong đạo trưởng cũng rất thâm hậu, nhưng hôm nay đầu tiên là bị Tiểu Khai chọc giận đến mất phong độ, bây giờ lại bị trận pháp làm cho nguyên khí đại thương, còn ói ra không ít máu, công lực suy thối lượng lớn, cho nên tu dưỡng đã hạ xuống, lúc này không thể khống chế được tâm tình nữa, mừng rỡ nói: “ Như thế còn phải thỉnh môn chủ dạy ta phương pháp sử dụng.”

“ Ân, kỳ thật rất đơn giản.” Tiểu Khai nói: “ Ngươi cảm thụ một chút tiên linh khí trên mạt chược, sau đó dùng ý niệm khu động là có thể làm cho trận pháp tổ hợp, đơn giản vậy thôi.” Hắn tiện tay đem ra tờ giấy ghi mạt chược hồ bài quy tắc đại toàn: “ Nha, ngươi xem, chỉ cần tổ hợp ra một bộ hồ bài là được rồi.”

Mấy vị chưởng môn nhân nhìn nhau, không ai nghĩ tới, thoạt nhìn một bảo bối huyền diệu như vậy, nhưng khi sử dụng lại đơn giản như vậy, quả thật có điểm như đùa giỡn.

“ Nhưng..nhưng là..” Vẻ mặt Tùng Phong đau khổ nói: “ Ta vốn không cảm thụ được tiên linh khí trên mạt chược a.”

“ Thì do ngươi không có duyên phận.” Tiểu Khai nghiêm trang hạ kết luận.

“ Nhưng..nhưng là...” Tùng Phong cứ nhưng là cả hồi lâu, rốt cuộc nhìn Hiểu Lâm đứng bên cạnh: “ Hiểu Lâm, con tới thử xem.”

“ Sư phó, con cũng không được.” Hiểu Lâm nói: “ Con không cảm thụ được gì hết.”

Ánh mắt mọi người cổ quái nhìn Tiểu Khai, nhịn không được nhất thời sinh ra lòng ghen ghét, đầu tiên là Vô Tự Thiên Thư, rồi đến Phong Ma Khẩu Quyết, bây giờ lại là bộ mạt chược, tiểu tử này gặp được những bảo bối cần phải có duyên phận, mà tiểu tử này hết lần này tới lần khác cũng đều có duyên với bảo bối tuyệt thế, duyên phận đến mức siêu nhân như vậy, cũng khó trách mọi người nhịn không được mà ghen ghét.

“ Hiểu Lâm, gọi đệ tử Hoàng Sơn đến thử xem.” Tùng Phong khẽ cắn môi, cố chấp nói: “ Ta cũng không tin trong mấy ngàn đệ tử của Hoàng Sơn, lại không có được một người hữu duyên.”

Trơ mắt nhìn tình hình, đối với Hoàng Sơn đúng là sinh tử tồn vong thời khắc, chỉ trong một đêm, Hoàng Sơn chẳng những mất đi linh mạch, còn mất đi tất cả tiên khí, nếu không có người kế thừa bộ mạt chược này, thì Hoàng Sơn thật sự không còn cơ hội nào nữa, có lẽ rất nhanh sẽ rơi xuống thành môn phái nhị lưu.

Chuyện kế tiếp có điều nhàm chán, một đám rồi một đám đệ tử tràn ngập hy vọng tiêu sái đi tới, rồi lại một đám rồi một đám đệ tử cúi đầu ủ rũ quay trở về, mắt thấy một đệ tử cuối cùng của Hoàng Sơn đều thử xong rồi, thế nhưng vẫn chưa tìm được một người có thể cảm ứng được tiên linh khí.

“ Chẳng lẽ....trời thật muốn diệt Hoàng Sơn ta hay sao?” Tùng Phong như tuyệt vọng nhìn Hoàng Sơn Vân Vụ đại sảnh phía xa xa.

“ Còn có ai chưa thử không?” Tùng Phong có chút gấp gáp hỏi: “ Gọi mấy người hầu trà, tạp vụ, nấu bếp, toàn bộ kêu lên thử một lần.”

“ Sư phó, đều thử qua rồi.” Một đệ tử cung kính nói: “ Toàn bộ thử xong rồi.”

Con mắt Hiểu Lâm xoay chuyển, bỗng nhiên nhớ tới cái gì: “ Sư phó, còn có một người chưa thử.”

Tùng Phong nhảy dựng lên: “ Còn chờ cái gì, kêu hắn tới thử a!”

“ Hắn còn bị nhốt ở biệt viện sau núi đó.” Hiểu Lâm trộm nhìn Tùng Phong: “ Con nói chính là tiểu sư đệ...hắn lần trước trộm đánh mạt chược, không phải bị sư phó đích thân hạ cấm chế nhốt lại sao?”

Tùng Phong nhảy lên: “ Đi, ta tự mình đi giải phong cho hắn!”

Hoàng Sơn biệt viện kỳ thật là rất lớn, ngoại trừ biệt viện tại Thiên Đô Ẩn Phong, ở sau núi còn có một biệt viện, nếu muốn đi thì trước tiên phải xuống Thiên Đô Ẩn Phong, đương nhiên phải ngự phi kiếm mới có thể tới, Tiểu Khai bây giờ không dám tìm Hiểu Lâm hỗ trợ nữa, hắn vừa mới làm cho sư phó người ta hộc máu, nên có điểm sợ tiểu nha đầu đẩy hắn ngã chết, cho nên định chạy tới chỗ Tuyết Phong, vừa mới nói câu: “ Tuyết Phong chưởng môn...” Câu kế tiếp còn chưa kịp nói thì bỗng nhiên nghe được một thanh âm thật ôn nhu dễ nghe: “ Thiên Tuyển môn chủ nếu như không chê, Lam Điền Ngọc nguyện ý đưa môn chủ đoạn đường.” Đích thân chưởng môn nhân của Lưu Vân Thủy Tạ mở miệng muốn giúp đỡ.

Tiểu Khai ngẩng đầu nhìn, giờ phút này Lam chưởng môn chỉ cách vài thước, khuôn mặt tinh tế không một tia tì vết nào, ánh mắt ôn uyển hiền lành, thần thái ôn nhu mỉm cười, mặc dù mặc áo đen, nhưng gió núi thổi tới, tóc dài phiêu phù, thế nhưng có loại phiêu nhiên xuất trần vẻ đẹp, so với nữ hài tử bình thường thì lộ ra mỹ thái, một phong vị bất đồng, Tiểu Khai vừa nhìn thấy thì có chút ngẩn người, chỉ cảm thấy thế gian mỹ nữ, tới cảnh giới này có thể xem như là cực hạn.

Lam Điền Ngọc thấy Tiểu Khai không đáp, một bàn tay trắng như ngọc đưa ra quơ nhẹ trước mắt Tiểu Khai, thản nhiên cười: “ Môn chủ, nghĩ cái gì vậy?” Theo ngọc thủ vươn ra, một hương thơm nhàn nhạt lan tỏa, Tiểu Khai giật mình gật đầu nói: “ Đương nhiên là có thể, đa tạ chưởng môn.”

Lam Điền Ngọc mỉm cười, bàn tay đưa lên mái tóc dài trên đỉnh đầu gỡ xuống một vật, đón gió nhoáng lên, vừa đến không trung liền hóa thành một cái thuyền nhỏ, nói: “ Đi lên đi.”

Tiểu Khai là lần đầu tiên gặp loại phi hành thế này, trong lòng âm thầm tán thưởng, nghĩ thấy còn tốt hơn phi kiếm rất nhiều, bước vào trong, bảo bối này hình dáng y hệt chiếc thuyền nhỏ, khẽ khàng lay động, Tiểu Khai không thể đứng yên, liền ngã qua một bên, nhưng tay có thể chụp ngay một thứ gì đó, hắn ôm lấy, cuối cùng đứng vững thân thể, lúc này mới nhận ra mình vừa chộp trúng bàn tay của Lam Điền Ngọc, không khỏi đỏ mặt lên, cuống quýt buông tay.

Lam Điền Ngọc nhìn hình dáng của hắn, cũng không nói gì, chỉ liếc mắt nhìn hắn đầy thâm ý, hé miệng cười, ôn nhu nói: “ Môn chủ ngồi vững nhé.” Không nghe rõ nàng thấp giọng niệm chú ngữ gì đó, thuyền nhỏ cũng chầm chậm bay ra ngoài, tốc độ mặc dù nhanh, nhưng lại cực kỳ vững vàng, Tiểu Khai ngồi trên thuyền, nhìn trái nhìn phải, còn có vẻ nhàn nhã quan sát phong cảnh biển mây bốn phía, trong lòng lặng lẽ đánh giá chiếc thuyền nhỏ này là pháp bảo phi hành tốt nhất.

Giờ phút này, vô luận là đệ tử Hoàng Sơn, hay là mấy vị chưởng môn nhân, đều đã phi xa xa phía trước mặt, hai người một thuyền này đã là người đi cuối cùng, Hoàng Bội từ xa xa quay đầu lại nhìn chiếc thuyền nhỏ liếc mắt, trong mắt càng khinh miệt hơn vài phần, trong lòng lặng lẽ hồ nghi nói: “ Lam Điền Ngọc lại sử dụng Ngọc Nữ Tâm Kinh đối với hắn, không biết có ý nghĩa gì, chẳng lẽ một tên háo sắc vô học bất tài như hắn mà cũng có giá trị lợi dụng nào đó sao?”

Nàng nghĩ tới đây, trong đầu liền hiện lên một màn cảnh tượng khi bị Tiểu Khai nhìn thấy bên dưới quần mình, nhất thời sắc mặt lạnh lùng, thầm nghĩ: “ Nếu để cho ta nhìn thấy hắn làm ra việc gì thương thiên hại lý, ta nhất định phải thay trời hành đạo một kiếm trảm chết hắn!”

Tiểu Khai không biết có người có chủ ý chém chết mình, hắn ngồi ở trong thuyền nhỏ, vừa tấm tắc xưng tán, vừa thưởng thức phong cảnh bốn phía, ánh mắt thủy chung không nhìn Lam Điền Ngọc, bởi vì hắn chợt nghĩ lực hấp dẫn của vị chưởng môn này thật sự không nhỏ, mới nhìn thì không có gì đặc biệt, nhưng càng ngồi gần thì càng cảm thấy động lòng người, làm cho người ta nhịn không được mà tâm trạng nhảy lên, loại phong độ nghi thái này thật sự xinh đẹp đến làm cho người ta run sợ, nếu mình càng nhìn nàng thêm nữa, thì có thể xảy ra chuyện thật sự, thế nhưng là vì Tiểu Trúc, hắn tuyệt đối không để cho mình động tâm với bất cứ nữ nhân nào khác.

Lam Điền Ngọc không biết điều này, mỉm cười nói: “ Môn chủ cảm thấy Thất Bảo Kim Thuyền này như thế nào?”

“ Tốt lắm, thật hay lắm.” Tiểu Khai có chút cứng ngắc nói: “ Theo ta xem, đây là pháp bảo phi hành tốt nhất.”

Lam Điền Ngọc khẽ gật đầu, bỗng nhiên nói: “ Đã như vậy, ta đưa bảo bối này cho môn chủ nhé?”

“ A! Đưa cho ta?” Tiểu Khai chấn động: “ Không nên, không nên, vật này quá quý trọng rồi, ta làm sao thu được chứ.”

“ A a, đây cũng không phải là vật phẩm quý trọng gì, bất quá năm đó ta mua một vật trang sức bình thường mà thôi. Mấy năm nay nhàn rỗi vô sự, mới tu luyện thành một món đồ bảo bối, dùng để thưởng thức phong cảnh.” Lam Điền Ngọc cười cười, thanh âm càng nhu hòa, trầm thấp: “ Nếu ngày sau có rảnh, môn chủ có hứng thú đến làm khách Lưu Vân Thủy Tạ không?”

“ A, ngươi nói gì?” Tiểu Khai lắp bắp kinh hãi.

“ Ta có ba gã đệ tử thân truyền, đại đệ tử năm nay hai mươi ba tuổi, tên là Bạch Lộ, dung mạo tố nhã khiết tịnh, tại tu chân giới có được hiệp danh, nhị đệ tử hai mươi tuổi, tên Ngưng Hương, phong vận uyển trí, trời sinh có dị hương, tiểu đệ tử vừa mới qua mười bảy, chưa trưởng thành tên là Khinh Hồng, chính là thiên tài tu chân được công nhận của Lưu Vân Thủy Tạ.” Thần sắc của Lam Điền Ngọc có chút phức tạp, ánh mắt dừng ở mây trắng trên bầu trời, khẽ nói: “ Nếu có ba nữ đệ tử này bồi tiếp, chẳng biết môn chủ có ý đến làm khách hay không?”

Lời nói xong, thần thái Lam Điền Ngọc vẫn điềm tĩnh thế nhưng vẫn có chút ba động, hai mắt không nháy nhìn ánh mắt Tiểu Khai, có chút khẩn trương chờ mong câu trả lời.

Tiểu Khai có chút kỳ lạ gật gật đầu: “ Được a, ta còn đang muốn tìm cơ hội đến các đại môn phái tham quan, để tăng trưởng kiến thức, cho nên cái gì mà bồi tiếp gì đó, bỏ qua đi.”

Hàm răng ngọc của Lam Điền Ngọc càng cắn chặt, sắc mặt ngưng trọng vô cùng, hít sâu một hơi dài: “ Vậy ý của môn chủ là...chẳng lẽ...muốn ta..tự mình bồi tiếp?”

Một câu này nói xong, gương mặt vốn bình tĩnh tố tịnh như nước mùa thu có chút hồng lên, còn mang theo một tia quyết tuyệt, như đã làm ra sự lựa chọn gian nan!

Tiểu Khai hoàn toàn hồ đồ.

break
Thiếu Phụ Khuê Phòng Và Thiếu Gia Hắc Đạo
Ngôn tình Sắc, Đô Thị, 1x1
(Sắc)Con Chồng Trước Và Cha Dượng
Ngôn tình Sắc, nhiều CP
Chỉ Yêu Đỗ Nhược
Sắc, Sủng, Kiều nữ,Thanh niên nhà nghèo cao lãnh
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc