Lúc ở Mỹ, Uyển Uyển đã từng gọi điện cho Lệ Nhiên Hi. Trong điện thoại cô nói mình ở Mỹ xảy ra chuyện. Quả nhiên, Lệ Nhiên Hi vứt hết mọi thứ chạy sang Mỹ tìm cô. Anh không ngờ rằng đây là bước đầu trong kế hoạch của cô.
Sau đó, cô tìm cách đưa bọn người Nguyên Phi đi ra, dựa vào những hiểu biết của mình với Lệ Nhiên Hi, rất nhanh cô tìm được thuốc phiện. Lúc này, bên cục cảnh sát cũng nhận được tin báo có người buôn lậu thuốc, vừa tính xuất phát, đã thấy một người con gái mang theo một túi thuốc đến đầu thú.
Cô nắm được rất rõ kế hoạch của Lạc Tư, chính vì thế cô thừa nhận tất cả mọi hành vi phạm tội, hơn nữa không để bất cứ ai hoài nghi. Cô khai ra Mã Tuấn, người cung cấp thuốc phiện. Nhưng theo tin tình báo, Mã Tuấn đã cùng một nhóm người trốn sang nước ngoài, nên không thể tìm được chứng cứ chứng minh Uyển Uyển vô tội, chỉ có mình cô tự thừa nhận.
Tòa án thấy cô tự thú, có ý nhận lỗi lại vừa mới mười tám tuổi, lần đầu tiên vi phạm cho nên hình phạt không nặng, hạn tù là ba năm.
Lúc tòa án tuyên phạt Ngải Đức cùng Chú Lê cũng tới, cô cũng nhìn thấy Vincent ngồi trong góc. Trong suốt quá trình, cô cực kì trầm mặc kiệm lời, chỉ khi quan tòa đặt câu hỏi mới mở miệng thú nhận một cách thẳng thắn những hành vi phạm tội.
Cô biết trước mặt cô là gì, là bóng tối, là bóng tối vô biên. Nhưng đây là điều duy nhất cô có thể làm cho Lệ Nhiên Hi, cô dùng tự do của mình bảo vệ lấy anh.
Cuộc sống trong tù cũng không quá đáng sợ, chỉ cần chịu đựng được, không tuyệt vọng thì sẽ cảm thấy căn phòng tù nhỏ xíu này cũng chẳng có gì. Lúc đầu, cô có thể tạm thời thích ứng. Nhưng một tháng sau, cô lại sợ hãi chứng bị giam cầm. Lúc bóng đen bao phủ, cô cảm thấy hai mắt hoa lên, ghê tởm, run rẩy, thậm chí ngất đi. Nhưng cô một lòng nhẫn nhịn, cầm lấy viên phấn nhỏ nơi góc nhà giam viết lên tường, mỗi ngày cô đều vẽ lên đó những thứ vô nghĩa.
Ngồi tù cũng có điều tốt, cô có thể dùng hai năm này quên đi người đàn ông đó, ở trong thời gian ngắn ngủi, cô cũng không còn nhớ rõ đôi mắt màu tím của anh. Hình ảnh anh trở nên mơ hồ, cô cũng quên mang theo những hình ảnh mà cô đã cắt dán dùng để ngày ngày tưởng nhớ.
Có lẽ, nếu anh không xuất hiện cô sẽ thật sự quên anh.
Ngày đó, cô được đưa vào phòng gặp người thân. Cách một lớp thủy tinh thật dày, cô lại có thể nhìn thấy ngũ quan tuấn mỹ của anh. Rất lâu hai người không nói gì, cô cũng giống như kẻ sắp chết, ánh mắt chăm chú nhìn vào mặt anh.
Thật tốt, anh vẫn tuấn mỹ như trước. Cô chỉ biết có lẽ sự ra đi của cô không gây cho anh bất cứ tổn thương nào, ngược lại, có lẽ anh rất vui vì vứt bỏ được cô, kẻ mà khiến anh ghê tởm
Có đôi khi, ngày đêm nhớ nhung. Nhưng lúc người đó xuất hiện rồi, con người lại bình thản chịu đựng nỗi đau.
Không còn cảm giác tim đập loạn, cảm giác kích thích nhộn nhạo như trước đây. Hôm nay đối mặt với anh, nhìn đôi mắt mà cô đã từng coi như trân bảo kia, cô ngạc nhiên không ngờ bản thân bình tĩnh thế.
Cô đau quá, trăm ngàn lần quay đầu lại mới nhận ra, thì ra tất cả chẳng qua là do cô cố chấp. Nếu buông tay thì không còn đau đớn, không còn bi thương.
Hôm nay cô có thể bình tĩnh nhìn vào mắt anh. Lạc Tư, tất cả đã hết. Người con gái ngốc nghếch yêu anh đến chết đi sống lại lúc bước vào nhà tù này đã chết, Hách Liên của hôm nay không yêu, không hận.
Cô hướng về micro phía trước, nói anh câu đầu tiên: "Bỏ qua cho anh Nhiên Hi, tôi đã bị trừng phạt, không cần tìm anh ấy nữa" – Cô biết, cho dù cô không nói những lời này, Lạc Tư cũng không ngây thơ lặp lại lần nữa. Bởi vì tất cả những điều này, cho tới hôm nay cũng không tổn thương được cô.
Anh vẫn như che kín cảm xúc, thật lâu mới hỏi một câu nhưng không rõ đó là câu hỏi hay khẳng định. "Em yêu tôi".
Cô nhàn nhạt lắc đầu, đứng dậy, lắc đầu. Buông micro cách ra khỏi lớp thủy tinh.
Cô lúc trước còn hơn cả ngốc mới không nhận ra được khoảng cách giữa hai người? Cô thật ngu ngốc mới không nhìn rõ một người giống như cô tương lai chắc sẽ rất bi ai, làm sao có thể nhận được hạnh phúc?
Cô khẽ mấp máy môi, không tiếng động nói với anh. "Em đã yêu anh".
Từng chữ một đều mang theo sự bất đắc dĩ, cảm giác chua xót không thể cứu vãn được quá khứ, từ "đã" cũng xem như chấm dứt con đường giữa hai người.
Lệ Nhiên Hi từ Mỹ trở về, đã là một tháng sau đó. Không thể trách anh, là cô nhờ Hách Liên Doanh Doanh ngăn cản để anh không thể quay về sớm.
Đợi anh quay về, kết quả của Uyển Uyển đã được định đoạt. Anh mắng cô, là lần đầu tiên chửi ầm lên. Trong đôi mắt đen đó còn là nỗi đau xé lòng, nỗi hối hận. Cuối cùng, đối mặt với nụ cười của cô, anh im lặng, tay đặt lên lớp kính, giống như đang vuốt nhẹ gương mặt gầy yếu của cô.
"Đừng làm chuyện điên rồ, anh Nhiên Hi. Đây là việc duy nhất Uyển Uyển có thể làm cho anh, cũng là cách duy nhất khiến em quên đi người đàn ông đó. Là em hại anh, cho nên đừng áy náy, tất cả đều do Uyển Uyển gieo gió gặt bão."
Anh im lặng thật lâu, thời gian như ngưng lại.
"Uyển Uyển, sau khi mọi việc kết thúc, chúng ta cùng bỏ trốn được không?"
Cô gật đầu.
Ngày qua ngày, cô quen với cuộc sống ngục tù. Lúc đầu, cô hằng ngày đều tự hỏi nếu kết cục không như thế này liệu có thể tốt đẹp hơn không. Nhưng sau đó, cô buông bỏ những mơ tưởng, tập cho bản thân quen với bóng tối.
Cô từng tốn bao nhiêu công sức quên đi một người, hôm nay trong lòng cô đã không còn chút gợn sóng. Cứ tưởng rằng quên ai đó cũng mất tới mười năm tám tháng, từng tuyệt vọng muốn xóa bỏ đi trí nhớ.
Nhưng chớp mắt, cô nhận ra, người cô yêu, lúc ra đi vào ngày đi đã biến mất khỏi thế giới này. Chẳng qua là cô lưu luyến, mong có kỷ niệm thuộc về mình. Anh chẳng qua chỉ là một kiếp nạn của cô.