Cuộc sống cứ như vậy trôi qua, đêm đó tuy Lạc Tư về nhà nhưng lại ở phòng khách. Đối với điều đó, Uyển Uyển chưa từng oán hận hay thương tâm, ít nhất anh đã về nhà, cô cũng có thể đủ tự tin để khiến cho trái tim đóng băng từ lâu trở nên rung động.
Sau khi kết hôn, Uyển Uyển cũng nghỉ học. Cô hiện giờ là phu nhân trên danh nghĩa, từ khi kết hôn cô nhận ra gia đình đối với phụ nữ mới là điều quan trọng. Tuy bây giờ cô chỉ là một người con gái mới lớn, nhưng cô hy vọng mình sẽ sống tất cả vì Lạc Tư, cô hy vọng, hai người đều bỏ công sức vì cuộc hôn nhân này.
Gió đêm thổi nhè nhẹ qua tán lá cây, gió vừa động lá cây đã vang lên tiếng sột soạt, bóng cây lay lắt bên ngoài cửa sổ phát ra thứ âm thanh quạnh quẽ.
Uyển Uyển đợi đến hơn mười một giờ, Lạc Tư vẫn chưa về. Lúc trước nghe Mary nói, cuộc của anh rất gò bó, tan việc thì về nhà nghỉ ngơi, cơm nước xong lại vào thư phòng làm việc, ngoại trừ việc đối ngoại, rất ít khi thấy anh tham gia những hoạt động nghỉ ngơi, chẳng khác gì cái máy làm việc.
Thậm chí sau khi kết hôn, Lạc Tư điên cuồng làm việc, có thể thấy anh muốn để cô biết khó mà lui, cố ý diễn kịch cho cô xem. Tuy bên cạnh anh có xuất hiện vài phụ nữ, nhưng anh chưa bao giờ qua đêm ở bên ngoài, cũng sẽ không cùng bất cứ phụ nữ nào ở lại cả đêm.
Đến 12 giờ đêm, anh cũng chưa trở về nhà, đồ ăn trên bàn đã nguội lạnh, ăn vào cũng không còn thấy ngon nữa. Uyển Uyển ủ rũ, mấy món đồ ăn này là cô thỉnh giáo Mary làm cho anh ăn. Lúc này ngoài cửa truyền đến tiếng động, Uyển Uyển chạy ra ngoài, vừa lúc nhìn thấy Lạc Tư đi vào cửa.
Anh cởi chiếc áo khoác màu đen đặt lên giá, ánh mắt hờ hững nhìn lướt qua cách ăn mặc đơn giản của cô, sau đó sải rộng chân đi tới.
Cô che giấu đi sự mệt mỏi vì chờ đợi, cứng rắn gạt bỏ mọi chuyện, mỉm cười: "Sao lại về muộn như thế? Anh ăn cơm no chưa? Em..."
"Đã ăn" – Nói xong anh xoay người đi lên lầu.
Lại là như thế. Đứng tại chỗ, vai cô buông thỏng. Anh giống như một con nhím phòng bị rất kĩ, bất luận cô làm gì để lấy lòng anh đều cự tuyệt. Mỗi ngày đối thoại giữa hai người chỉ có mấy câu, ngay cả đáp án cũng không đổi.
Cô không biết cứ tiếp tục như thế tới khi nào mới làm anh cảm động, nhưng cô cũng biết, anh rất ghét cô can thiệp vào cuộc sống riêng tư của anh. Nhìn dáng người cao ngất của anh từ từ khuất đi trong tầm mắt cô, khóe miệng cô tự cong lên chế giễu bản thân.
Đi về bên bàn ăn, cô nhìn thức ăn đã hâm nóng vài lần, cầm lấy chúng như những ngày hôm trước, đổ vào thùng rác. Có lẽ cô quá cố chấp, luôn muốn mình có thể tiến vào cuộc sống của anh. Hy vọng mỗi ngày thâm nhập một chút, tới lúc nào đó anh không phát giác, không có cô, cuộc sống của anh sẽ thiếu đi thứ gì đó. Cô cao tay nhưng anh còn cao hơn một bậc. Căn bản sự thâm nhập này của cô đều bị anh cự tuyệt không để cô có bất cứ cơ hội nào tiến vào cuộc sống của anh.
Đột nhiên chén đĩa trong tay trở nên rất nặng cô không thể đứng dậy nổi, ngực cũng nhói đau, mỗi khi nghĩ đến ánh mắt lạnh lùng của anh, tâm cô lại đau xiết. Bình thản ngồi xổm xuống, tay giữ lấy nơi ngực, muốn ức chế cơn đau từ nơi đó phát ra nhưng không có kết quả.
"Cô làm sao vậy?"
Giọng nói trầm thấp vang lên trên đỉnh đầu của Lạc Tư. Lạc Tư đi vòng qua, nhìn thấy sắc mặt cô tái nhợt đang ngồi xổm, tay giữ chặt quần áo nơi ngực, đầu ngón tay trắng toát.
Vai cô run lên, sau đó hít thật sâu, cố gắng hết sức nói với giọng bình thường, đáp: "Không sao, chỉ là tụt huyết áp thôi".
Nói xong, cô sợ anh cảm thấy cô phiền toái, vội vàng lo lắng nói: "Em không sao, ngồi như vầy một lát sẽ khỏe. Đã khuya rồi, anh mau đi nghỉ đi".
Vốn định mỉm cười nhìn anh, nhưng ngay cả sức kéo môi lên cũng không có. Nhìn dáng vẻ của cô lúc này nhất định rất khó coi, Uyển Uyển tự giễu cợt bản thân.
Trong bếp chỉ còn quầy bar để đèn, Lạc Tư đứng im, bao nhiêu bóng đêm lại hội tụ trên người đàn ông này. Dù xung quanh chỉ toàn là nghịch cảnh nhưng anh cũng sẽ vẫn kiêu ngạo đứng đó.
Bộ mặt của anh ẩn đi trong bóng tối, môi mím chặt, lông mày nhíu lại. Tuy không thể nhìn thấy được vẻ mặt chân thật của anh, cô cũng cảm thấy sự không vui đang không ngừng toát ra từ người anh.
Trong lòng thầm nghĩ muốn nói lời xin lỗi, ít nhất cũng khiến anh không cảm thấy cô là gánh nặng. Nhưng vào lúc đó, anh lại đưa một tay ra cho cô.
"Lên đây, tôi mang cô vào phòng nghỉ ngơi".
Giọng nói vẫn lạnh lùng, nhưng đầy gợi cảm, như một thứ rượu ngon. Giọng nói không hề run rẩy, ngữ khí cũng chẳng rõ là buồn hay giận, nhưng trong lòng giờ phút này có một dòng nước ấm đổ vào, cảm giác rất ấm áp.
Bởi vì anh đã không mặc kệ cô.
Cô lắc lắc đầu, cảm thấy trái tim đang đau bỗng giảm bớt không ít, hoàn toàn có thể tự đi được. Lạc Tư nhíu mày lại, đột nhiên cúi người xuống, ôm ngang cô.
Uyển Uyển giật mình, bấy giờ mới thấy rõ nét mặt anh, có chút không kiên nhẫn nhưng không có giận. Lúc cô còn thất thần, Lạc Tư thuận thế đem tay cô quàng lên sau cổ anh.
Trên người anh có mùi thuốc lá và mùi xạ hương thoang thoảng, bộ đồ tây bên ngoài rất lạnh, nhưng bây giờ lại giống như lò bếp đối với cô.
Uyển Uyển cảm thấy tim mình đập hỗn loạn. Nhìn ngũ quan gần ngay trước mắt có chút xuất thần. Khóe môi của anh, sống mũi cao thẳng càng khắc sâu thêm vẻ đẹp ma quỷ. Đôi mắt màu tím tỏa ra thứ ánh sáng đẹp mắt, là khuynh thành tuyệt thế. Năm đó, cô sao lại nhẫn tâm tổn thương một người đàn ông hoàn mỹ cao ngạo như thế?
Ôm cô bước lên cầu thang, cúi đầu thấy cô mỉm cười, Lạc Tư khẽ khựng lại, nhưng hành động không hề phát hiện ra. Sau một lúc, mới trầm giọng nói: "Qua vài ngày, tôi sẽ kêu Mary đưa cô đi khám, tôi không hi vọng mình bị người khác nói ngược đãi thê tử, mới có một tháng cô lại tái nhợt như quỷ thế kia".
Uyển Uyển như làm sai khẽ cúi đầu. Cô cũng không muốn tái nhợt như thế, nhưng cơ thể cô nó là vậy. Hơn nữa gần đây chịu áp lực quá lớn, nghỉ ngơi không đủ, ngủ không ngon giấc, lúc nào cũng tỉnh dậy.
Nhưng nghe anh nói vậy, cô cũng tự cho rằng là anh quan tâm cô. Gật gật đầu cô nhu thuận đáp: "Được, em sẽ tìm thời gian đi bệnh viện" – Nhưng không phải cùng Mary, mà là tự bản thân.
Lạc Tư hạ mắt nhìn cô, không nói gì cả. Mở cửa phòng cô ra, đây là lần đầu tiên anh vào phòng cô, cũng có thể nói là tân phòng của hai người.
Đem Uyển Uyển đặt trên giường, Lạc Tư xoay người rời đi. Một bàn tay nhỏ bé giữ chặt vạt áo của anh, ngăn không cho anh đi. Cô ngẩng lên, để lộ ra gương mặt nhỏ nhắn nhợt nhạt, hai gò má bắt đầu ửng hồng.
Cô cắn môi muốn nói lại thôi.
Ánh mắt Lạc Tư lóe lên nhìn Uyển Uyển nằm trên giường. Cổ áo rộng thùng thình bị hạ xuống để lộ ra làn đôi vai thơm của cô, một mảng lớn da thịt trắng nhẵn nhụi. Đôi mắt anh lúc này linh động khẽ gợn sóng. Anh nhanh chóng đảo mắt đi, nhưng cổ họng lại cuồn cuộn.
"Đêm nay anh ở lại được không?" – Đỏ mặt, cô nhỏ giọng nói xong xem nó như câu hỏi.
Nghe thấy thế, Lạc Tư cứng đờ người, trực tiếp nhìn thẳng về phía cô. Ánh mắt sâu hoắm, gợn sóng không hề sợ hãi, cô không hiểu hàm nghĩa trong đó.
"Chúng ta là vợ chồng mà?"
Mới nói xong gương mặt đỏ bừng của cô biến mất, cô cắn môi, chờ anh cự tuyệt. Nhưng qua nửa ngày, anh mới nhàn nhạt đáp: "Cô đang bệnh, không cần suy nghĩ nhiều như thế".
Uyển Uyển kinh ngạc ngẩng đầu, nam nhân đã đẩy cửa phòng đi ra ngoài. Anh là quan tâm cô sao?
Lúc này nụ cười lại quay trở lại trên mặt cô. Không nhịn được cô mỉm cười khúc khích, giống như đứa trẻ lăn qua lộn lại trên giường, sau đó bị chiếc mền trắng quấn lại, giống như cô đang tiến sát vào lòng anh.
Lạc Tư đóng cửa phòng lại, tay vẫn còn đặt trên nắm cửa, biểu tình trên mặt đầy nỗi niềm. Chốc lát, trong phòng truyền đến tiếng cười trong sáng. Thân thể anh cứng lại dựa vào sau, dán chặt trên vách tường lạnh lẽo: "Lạc Tư mày đang làm gì vậy?"
Rõ ràng đối với cô có dục vọng, ham muốn cô nhưng vì sao lại nhịn? Chẳng lẽ vì nhìn thấy sắc mặt tái nhợt của cô?
Chậm rãi nhắm mắt lại, biểu tình trên mặt vẫn kín bưng, chính anh cũng không hiểu cảm xúc của chính mình.