Ngôi nhà mới tọa lạc giữa sườn núi. Mùa đông có tuyết đã qua, tầng mây nhàn nhạt, bầu trời cao bị gột rửa khoác lên mình sự lạnh lùng.
Mười ngày qua, không uổng phí tâm huyết của Uyển Uyển, toàn bộ căn nhà đã được trang trí xong. Vincent mang mấy người hầu cũ tới giúp cô dọn dẹp nhà mới. Đương nhiên Vincent lúc nào cũng thuê người chuyên nghiệp, dùng các biện pháp bảo vệ kỹ thuật hiện đại nhất đặt quanh nhà, dùng dấu vân tay để phân biệt, tia hồng ngoại cảm ứng quét người, GPS tự động, camera định vị. Cũng chính lúc này, Uyển Uyển hiểu rằng mình đã gả cho một người đàn ông lợi hại đến mức nào.
Cô đột nhiên hiểu được mua nhà cũng phải có cố vấn tài sản đến khảo sát kiểm duyệt, dù sao cô dùng toàn thiết bị tiên tiến xa xỉ nhất trên thế giới để trong nhà, nếu không biết sử dụng sẽ giống như dùng gáo vàng múc nước giếng.
Uyển Uyển khẩn trương đem quần áo từ khách sạn về, sau đó đặt vào tủ. Vincent lịch sự gõ cửa, cô ngừng tay xoay người thì thấy một người phụ nữ trung niên theo Vincent đi vào.
"Tiểu thư Hách Liên, đây lão quản gia ở Đức của Boss, Mary. Mary ở chung với Boss một khoảng thời gian không ngắn. Nếu tiểu thư có chuyện gì có thể thỉnh giáo Mary".
Câu giới thiệu ngắn gọn nhưng lại ngầm thu hút sự chú ý vào hai từ cuối "thỉnh giáo", cô cũng chú ý Vincent đối với vị quản gia này rất kính trọng, sau đó cô chậm rãi mỉm cười.
"Mary, xin chào. Tôi là Hách Liên Uyển Uyển, sau này có thể gọi là Uyển Uyển".
"Làm sao có thể chứ, hạ nhân không thể cùng chủ nhân hỗn vi nhất đàm, cái này tôi có thể hiểu" – Mary mặt không thay đổi nhìn Uyển Uyển, dáng vẻ không thể cung kính hơn.
Uyển Uyển khó xử thu hồi tay, nghe Mary hỏi Vincent: "Nếu không còn việc gì, tôi xin phép đi xuống cùng mọi người thu dọn".
Vincent gật đầu: "Được".
Rõ ràng nữ chủ nhân đứng trước mặt nhưng Mary lại hỏi kẻ làm thuê cho Lạc Tư, đúng là biết ra oai phủ đầu không hề che dấu. Mary đi rồi, Vincent nhìn về phía Uyển Uyển: "Mary đã chăm sóc Boss từ khi còn nhỏ cho nến tránh không khỏi có chút cao ngạo. Tiểu thư không cần để trong lòng."
Cô hào phóng cười, lộ ra lúm đồng tiền tròn xoay đáng yêu: "Không sao. Dù sao nhà lớn như vậy, có người ở cũng rất vui"
Thật sự rất vui. Ít nhất, cô cũng biết được quản gia theo bên cạnh Lạc Tư đưa đến, như vậy chứng minh anh không phải ở tạm lánh bên ngoài, mà cùng cô chung sống.
Người luôn biết cách thỏa mãn, cho nên dù chỉ là nhìn thấy một chút điều nhỏ nhoi, cô cũng vui vẻ. Khoảng chừng ba bốn ngày nữa mọi thứ sẽ sửa sang xong. Cũng may có rất nhiều người giúp cô, nếu không với mình sức của Uyển Uyển, người ta chỉ mất ba ngày cô chắc phải mất gấp mấy ngày.
Sau đó, người hầu trong biệt thự cũng giảm đi. Vì thói quen của Lạc Tư là thích thanh tĩnh, cho nên tại hậu viện luôn có một nhà nhỏ nghỉ ngơi cho người ở.
Mary đối với Uyển Uyển vẫn lãnh đạm, tuân thủ nghi lễ của kẻ trên người dưới, nhưng thực chất vẫn không cho rằng Uyển Uyển là chủ nhân. Rất may Uyển Uyển đối với những việc này cũng không để tâm, nhưng lại chú ý tới nơi ở của người hầu đã bị hư. Chỗ này mùa đông tương đối lạnh, trên cửa sổ kết lại một lớp băng. Nếu cứ sống như vậy thân thể sẽ bị bệnh không chịu đựng nổi, huống chi Mary đã ứng tuổi.
Buổi tối lúc đang làm việc ở công ty, Vincent nhận được điện thoại của Uyển Uyển.
"Hách Liên tiểu thư, có việc gì sao?" – Anh đứng dậy, đi qua một bên tiếp điện thoại
"Vincent nơi ở của người hầu máy điều hòa hư hết rồi, tôi muốn mời Mary và mọi người qua ngủ tạm ở phòng khách biệt thự được không?"
Nghe bên đầu dây kia có chút khẩn khoản, dịu dàng như tiếng trẻ con, Vincent cười cười: "Tiểu thư, cô là chủ nhân trong căn nhà, việc này tiểu thư tự quyết định là được".
"Nhưng.." – Bên đầu dây kia cô ngượng ngùng nói. "Anh cũng biết Mary rất bảo thủ không chịu thay đổi, hơn nữa nếu tôi tự mình nói, họ cũng sẽ không nghe".
Vincent chần chừ một lát: "Được, tiểu thư đừng lo, để tôi gọi điện cho Mary giải quyết".
"Được, vậy cám ơn anh, Vincent" – Nghe thấy anh hứa giúp cô, giọng nói Uyển Uyển vui lên nhiều.
Vincent nói không cần khách khí, nhưng nghĩ tới gì đó liền trầm ngâm một lát, rồi đột ngột nói: "Tiểu thư, Boss trở về rồi, đang ở công ty xử lí văn kiện còn tồn đọng, cho nên cô không cần lo lắng".
Có mấy lần Uyển Uyển gọi tới đều muốn hỏi thăm tin tức Lạc Tư. Nhưng cuối cùng không biết vì cái gì cô vẫn chưa từng hỏi đến, có lẽ sợ sẽ quấy rầy anh. Trong lòng cảm thấy thương xót cho cô gái đáng yêu này, cho nên phá lệ tiết lộ tung tích của Boss.
Quả nhiên bên đầu dây kia im lặng, sau đó giọng nói của Uyển Uyển mang theo chút mừng rỡ: "Anh nói Lạc Tư đã về?"
Vincent cười cười: "Phải, Boss đang ở công ty".
Chấm dứt trò chuyện, Vincent đi đến bên Lạc Tư tiếp tục giúp anh xử lý tiếp văn kiện còn sót. Lạc Tư đi suốt nửa tháng, văn kiện chất đống không ít.
"Là điện thoại của ai vậy?" – Lạc Tư một bên kiểm tra báo cáo, không yên lòng hỏi.
Vincent ít khi tiếp điện thoại khi họ đang làm việc trừ khi đó là chuyện quan trọng.
"A, là Hách Liên tiểu thư" – Vincnet thành thật đáp, đồng thời cũng chú ý tới ông chủ đang nhẩm tính liền dừng lại, nhưng rất nhanh khôi phục thái độ bình thường.
"Cô ấy tìm cậu làm gì?"
"À máy điều hòa ở chỗ người hầu sống bị hỏng, tiểu thư muốn tôi khuyên Mary tối nay dọn qua trong biệt thự".
Lạc Tư không nói gì, chỉ bưng ly cà phê đã nguội đặt bên môi tao nhã uống vài ngụm. Đống văn kiện bị tồn đọng này khiến anh phải làm liên tục không kịp thở. Nhưng gương mặt lạnh lùng, dung nhan tuyệt mỹ giống như thuốc phiện vẫn không chút mệt mỏi.
Vincnet muốn nói mà lại thôi, nhưng vẫn mở miệng: "Theo tôi biết, hình như Mary không thân thiện với Hách Liên tiểu thư".
Lạc Tư hừ lạnh một tiếng, không hề kinh ngạc. Anh nhướng mày, đôi mắt màu tím dừng trên người Vincent: "Cậu chưa từng thấy, Mary đối với ai cũng không thuận mắt sao?"
Điều này cũng đúng, Mary có tiếng mặt lạnh, quả nhiên chủ nhân của bà cũng vậy. Huống chi Mary còn có chút coi thường với Lạc Tư, tuy thân phận là người hầu, nhưng ở nhà cũ Fiji Siqi bất luận là ai đối với bà cũng cung kính.
Nhưng, Boss đưa Mary tới đây có dụng ý gì? Chẳng lẽ muốn dùng Mary để trấn áp phu nhân mới lấy về sao? Rất nhanh, Vincnet lại lắc đầu, đem suy nghĩ ngây thơ đó quăng qua một bên.
Tâm tư của Lạc Tư anh không thể đoán lung tung. Boss dù sao cũng có năng lực nhìn thấu suy nghĩ người khác.
Bên này, Uyển Uyển sau khi tắt điện thoại, liền run lên, rồi chậm rãi đón nhận tin tức tốt mà Vincent cho cô. Lạc Tư đã về!!
Cô ngăn không cho bản thân nhảy cẫng lên, nhìn đồng hồ chỉ mười giờ. Anh vừa xuống máy bay liền làm việc ngay sao, không khỏi có chút xót xa. Suy nghĩ một lát, Uyển Uyển đi vào phòng bếp. Mary nghi hoặc đi theo phía sau, nhìn chằm chằm nhất cử nhất động của cô.
'Tiểu thư, đã trễ thế này cô xuống bếp làm gì?"
Nghe thấy giọng nói, Uyển Uyển liền quay lại cười vui vẻ với Mary, nét mặt hưng phấn không thể che dấu.
"Mary, vừa rồi gọi Vincent nói Lạc Tư đã về. Trễ thế này anh ấy còn làm việc, nhất định không tự chăm sóc được mình. Tôi có nên làm ít đồ ăn mang cho anh ấy không?"
Cô vẫn mở to mắt, đôi mắt lóe sáng. Mary sợ sệt nhìn gương mặt nhỏ nhắn của cô, đột nhiên phát hiện bản thân không có cách nào đả kích lời cô nói.
Mary cũng có chút không đành lòng, gật đầu nói: "Cũng được, dạ dày thiếu gia không tốt. Đã trễ thế này, chắc chưa dùng cơm".
Trong chốc lát gương mặt Uyển Uyển lại có vẻ lo lắng, nụ cười biến mất: "Cơ thể Lạc Tư không khỏe sao?"
Mary nói: "Cũng không phải không khỏe, chẳng qua vì bán mạng làm việc thôi. Hai năm trước thiếu gia tiếp nhận công ty ở Đức, cũng không biết vì sao lại liều mạng lao vào công việc. Sau đó dạ dày không khỏe, phải vào bệnh viện mấy lần. Mấy năm qua, trải qua điều dưỡng tốt nên cũng khá lên nhiều".
Đột nhiên Mary nhận ra mình đối với cô gái nhỏ này lại nói nhiều như thế. Bà nhìn về phía Uyển Uyển, phát hiện cô cũng lo lắng giống mình, sắc mặt tái nhợt, không biết suy nghĩ gì.
Mary lên tiếng nhắc nhở: "Tiểu thư, cô không phải muốn làm đồ ăn cho thiếu gia sao?"
Uyển Uyển lấy lại tinh thần, nhìn Mary với ánh mắt ngơ ngẩn, rồi mỉm cười miễn cưỡng: "Đúng vậy".
"Để tôi giúp cô, như vậy nhanh hơn."
Uyển Uyển cảm ơn, Mary mở tủ lạnh lấy ra ít rau dưa chuẩn bị rửa sạch nguyên liệu nấu ăn. Cô vẫn đứng đó, tiêu hóa số tin tức vừa nghe được.
Hai năm trước....
Chốc lát, Uyển Uyển khép mắt lại. Lúc mở ra, nỗi buồn trong mắt biến mất. Quá khứ không còn quan trọng nữa, quan trọng là thực tại và tương lai.
Nghĩ thông suốt, cô tự cổ vũ bản thân, giúp Lạc Tư làm bữa tối, còn học hỏi những món Lạc Tư thích ăn. Nửa giờ sau, Uyển Uyển ôm hộp cơm nóng bước xuống taxi.
Bởi vì đã tới một lần, nên cô biết rõ đường đi tới văn phòng tổng tài. Giờ đã trễ nên cả tòa lầu không còn ai. Chung quanh chỉ còn vài cái đèn, màu sắc ảm đạm, cô nhắm mắt đi theo con đường quen thuộc tới văn phòng.
"A.... chậm một chút, đủ rồi, em em không chịu nổi nữa"
Cửa ban công bị che lấp, giọng nói của nữ nhân nịnh nọt luồn qua khe cửa đi ra, giống như đang hưởng thụ, lại giống như đang đi giữa biển đầy tuyệt vọng, trong đêm tối yên tĩnh vô cùng bất nhã.
Hai mắt Uyển Uyển tròn vo, như bị đóng đinh không nhúc nhích nổi. Dù cô chưa trải qua, nhưng cũng biết trong đó đang xảy ra chuyện gì.
Cô nhìn qua ghế sô pha đối diện, một nữ nhân dáng người xinh đẹp trần như nhộng cưỡi trên người nam nhân. Nam nhân dang rộng đôi tay dài nắm lấy thắt lưng mảnh khảnh của cô ta, không ngừng nâng lên, sau đó tàn nhẫn buông ra. Mỗi lần như vậy, cô sẽ phát ra loại âm thanh yếu đuối vô lực khiến kẻ khác nhiệt huyết sôi trào.
Uyển Uyển dùng đôi tay nhỏ che miệng lại, liều mạng ức chế không kêu lên. Cô muốn di chuyển nhưng mặt tái nhợt, hai chân không thể nhích nổi. Lúc này, cô biết nữ nhân đang cực khoái.
Cửa phòng làm việc vẫn mở, ánh sáng đèn nhàn nhạt tỏa ra xung quanh. Mái tóc trên trán nam nhân rũ xuống che khuất đi đôi mắt, làm nổi bật cái bóng trên sàn như bóng ma. Nhưng hành vi phóng đãng của nữ nhân thì ngược lại, nam nhân mặc đồ tây cắt may chỉnh tề, làm cho dáng dưới của anh hiện lên hoàn mỹ không bỏ sót. Cởi bỏ vài nút quần áo lót màu trắng lộ ra, lộ ra lồng ngực to lớn màu mật ong, bắp thịt cứng cáp, cùng vật cự đại đang ra sức xâm lược.
Nhưng dù như vậy, cô thấy bên môi của nam nhân khẽ cong lên. Nếu xóa đi nụ cười, thì chỉ có gương mặt góc cạnh dễ dàng phá hủy tình cảm người khác. Nụ cười này là nhược điểm trí mạng của cô. Đôi mắt màu đen như báo đêm tiến lên trước cắn vào cổ con mồi, xé da thịt của nó
Trong nháy mắt, Uyển Uyển giống như quên cả thở, trái tim bị xé toạc, máu tươi đầm đìa chảy ra. Đột nhiên nam nhân nói: "Nga, được rồi! Như thế là đủ rồi!"