Không biết có phải bởi vì gió đông lạnh lẽo thổi vù vù phá lớp thủy tinh cửa sổ mà thổi vào hay không mà ngay cả những cây Diệp Tử đặt bên cửa sổ cũng không lại, giống như không chịu nổi thời tiết lạnh.
Những người bên trong nhà cũng không biết làm sao, cũng hoàn toàn quên cả phản ứng, đều nhìn cô bằng đôi mắt u nhiễm, xem cô giống như người ngoài hành tinh.
Chỉ có Lệ Nhiên Hi biểu hiện trấn tĩnh.
Uyển Uyển thấy anh đem bàn tay đặt vào túi áo, động tác thong thả như lão nhân đã ở tuổi xế chiều. Đôi môi cứng ngắc, ngũ quan hạ xuống, bóng đen hạ xuống che đi. Nhìn không ra được anh đang khiếp sợ, hay đang vui sướng, nhưng xung quanh lại toát ra một màn ưu thương chua xót, bồi hồi không đi.
Có đôi khi, biểu hiện càng trấn tĩnh càng lạnh lùng thì vết thương lòng càng sâu.
"Là anh ta sao?" – Lệ Nhiên Hi vẫn như cũ không ngẩng mặt lên, chỉ nhàn nhạt hỏi.
Uyển Uyển gật đầu.
Một bên tay Nguyên Phi nắm chặt, đầy kích động: "Tiểu gia hỏa, em đang đùa bọn anh sao? Em ngay cả bạn trai cũng không có, sao lại kết hôn? Này đừng dọa bọn anh nữa, trái tim bọn anh không chịu nổi trò đùa của em đâu!"
Cô ngẩng đầu, nghiêm túc nhìn về phía Nguyên Phi: "Không phải đùa, anh Nguyên Phi, là thật đó. Em phải lập gia đình, chẳng lẽ anh Nguyên Phi không vui sao? Uyển Uyển đã trưởng thành, muốn lấy nam nhân mình yêu. Em rất vui, không ngờ anh ấy lại đồng ý"
Bên tai truyền đến tiếng than nhẹ của Lệ Nhiên Hi.
Đầu ngón tay lành lạnh của của anh trượt qua mặt cô, anh hỏi: "Một khi đã vui vì sao còn khóc".
Nhìn theo thủy châu trên tay anh, cô á khẩu nói không nên lời. Ngay sau đó, vòng tay ấm áp của Lệ Nhiên Hi ôm cô vào lòng, bàn tay to xoa nhẹ gáy cô, bên tai anh truyền đến tiếng tim đập, tiếng trống ngực.
Nguyên Phi cũng thở dài, giống như không thể chứng kiến được nữa quay về phòng, Thâm Thụy Kì cùng Ty Lăng bất đắc dĩ lắc đầu, cũng rời đi. Trong nhất thời chỉ còn hai người.
Thật lâu sau, trong lòng anh, cô nhẹ giọng nói: "Bất luận thế nào, em cũng sẽ dũng cảm đối diện với con đường mình đã lựa chọn. Em biết mình sống không được bao lâu nữa, nhưng anh Nhiên Hi à, cả đời người cũng nên sống vì bản thân mình không phải sao?"
Anh trầm mặc. Vì mình mà sống một lần, cho nên anh mới có dũng khí mua nhẫn. Nhưng buồn cười nhất là, nhẫn còn chưa kịp đưa, cô cũng đã quyết định vì bản thân sống một lần.
Còn anh? Vì thành toàn cho cuộc sống của cô, bây giờ không còn lựa chọn nào khác.
Cô giương mắt nhìn đồng hồ.
"Uyển Uyển" – anh gọi khẽ.
Có lẽ hôm nay là lần đầu tiên cũng là cuối cùng anh làm sinh nhật cho cô. Có lẽ sau này bên cô sẽ có nam nhân khác bảo hộ.