Buông điện thoại xuống, Uyển Uyển nhìn mình trong gương khẽ thở dài. Rõ ràng đã chuẩn bị cùng anh Nhiên Hi dùng cơm, nhưng Vincent đột nhiên gọi tới nói Lạc Tư muốn gặp cô.
Đôi mắt cô xuyên qua lớp trang điểm trước mắt dừng lại trên chiếc giường công chúa. Trên giường có hai bộ quần áo nằm thẳng thớm, một bên là áo cùng quần bò chuẩn bị cùng Nhiên Hi dùng cơm, ở trước mặt anh cô chưa từng để tâm đến việc ăn mặc; bên kia là bộ quần áo xa hoa hơn nhiều. Váy ngắn màu đen, chất liệu vải mềm mại trơn nhẵn được thêu rất đẹp, cho dù chỉ là dùng cơm, người đàn ông đó cũng tuyệt đối không để cho bất cứ sự xấu xí nào xuất hiện. Chính vì thế anh sai người đưa bộ lễ phục này tới.
Ánh mắt nhìn hai bộ quần áo cô bối rối hồi lâu vẫn là quyết định chọn bộ lễ phục Lạc Tư đưa đến. Cô chải mái tóc ngắn của mình một chút sau đó khoác lên mình bộ lễ phục.
Lúc này, Vincent cũng đã ở dưới lầu.
Cô vội vã đi xuống, cửa xe đã mở sẵn. Nhìn vào bên trong xe, là nam nhân khí phái tôn quý như thần, khiến cô ngây cả người. Lạc Tư nhìn lướt qua người con gái đang đứng sững sờ bên ngoài xe, đôi mắt thâm sâu không đáy hiện lên chút kinh diễm, nhanh đến mức khiến cô tưởng đó chỉ là ảo giác.
Anh ngồi ở đó, trên thân mặc bộ lễ phục đồng bộ với cô, tay cầm ly whisky, lắc lắc, khiến cho những viên đá trong suốt chạm vào thành thủy tinh, chất lỏng màu vàng cũng trở nên nhạt dần.
"Sao thế? Không muốn nhìn thấy tôi sao?"
Giọng nói lạnh lùng của anh vang lên khiến Uyển Uyển khôi phục tinh thần, cuống quít lắc đầu, cảm giác mình giấu đầu hở đôi, cắn môi dưới được phủ một lớp son môi hồng nhạt, rồi ngoan ngoãn ngồi xuống bên cạnh anh, đóng cửa xe lại.
Bên trong xe trầm mặc, anh tuy không nói lời nào, chưa nói, nhưng lại tạo ra cảm giác áp lực rất mãnh liệt không ai dám làm ngơ. Uyển Uyển cảm thấy khó thở, hô hấp không nổi.
Xe vững vàng chạy trên đường, cô vẫn ngồi im, hai tay quy củ đặt trên đầu gối. Hai mắt khẽ nâng lên nhìn qua nam nhân tuấn mỹ bên cạnh.
Nhưng cô vừa nhìn qua đã thấy đôi mắt tím sâu như nước hồ. Anh đang quan sát cô.
"Tôi chỉ muốn..."
Anh nhẹ nhàng mở miệng, cô lập tức ngồi nghiêm chỉnh, như một đứa trẻ chờ kêu lên, cả người đều trở nên khẩn trương.
"Muốn biết nguyên nhân khiến cô đưa ra yêu cầu đó?"
Quả nhiên anh cho rằng cô có mục đích riêng. Trong lòng bị lời nói của anh đả thương, trái tim cô như bị xé nhỏ ra từng mảnh, không đau, mà là rất rất đau.
"Nếu em nói vì em yêu anh, anh có tin không?"
Anh cười giễu cợt: "Cô cảm thấy tôi sẽ bị lừa lần thứ hai sao?"
Cô tính nói tiếp, nhưng thấy anh cũng đã thu lại cảm xúc, ánh mắt lạnh lùng hướng ra ngoài cửa sổ, đôi môi kiên nghị, cằm siết chặt, dáng vẻ không muốn nói nhiều.
Cô mở to miệng, do dự không biết có nên nói hay không nhưng cuối cùng vẫn nuốt vào lòng.
Nửa giờ sau, xe dừng lại trước một câu lạc bộ tư nhân cao cấp. Cứ nghĩ rằng chẳng qua là cùng Lạc Tư dùng cơm, nhưng khi tới đây cô biết mình sai rồi.
Bên trong câu lạc bộ ánh sáng thay đổi liên tục, các vị khách cũng để tâm đến cách ăn mặc. Lúc này, cô thấy thật may mắn, may mắn Lạc Tư đã chuẩn bị quần áo, gặp bản thân cô keo kiệt chắc chỉ mặc quần bò. Tới lúc đó đúng là làm cho anh xấu hổ.