Uyển Uyển đứng ở ngoài hành lang khách sạn của Lệ Nhiên Hi, ngoái đầu lại khó hiểu nhìn hai người. Nơi này, hai năm qua cô tới vô số lần. Thậm chí, nó so ra còn ấm áp hơn gia đình cô.
Nhiên Hi mở miện nói. "Nơi anh muốn đưa em tới chính là đây!"
Bấy giờ Nguyên Phi từ trong túi tiền lấy ra chùm chìa khóa giao cho Lệ Nhiên Hi. Dường như hiểu cô đang có nhiều thắc mắt, Nhiên Hi cười một cách thần bí. "Tiểu gia hỏa, em không biết bọn anh vì chuẩn bị món quà sinh nhật này mà mất bao nhiêu công sức đâu."
Nghe thấy thế, Uyển Uyển càng kinh ngạc. Lệ Nhiên Hi dùng tay điểm vào mi tâm cô, đáy mắt hiện lên tia sáng thật rực rỡ, nói một câu. "Em đúng là, ngay cả sinh nhật mình cũng không nhớ sao?"
Anh dịu dàng nắm lấy tay cô, dùng chìa khóa mở cửa phòng ra. Gian phòng vừa mở ra, ánh sáng của gương đã đập vào mắt. Gương được lau sáng bóng, phản chiếu ánh mặt trời sáng bừng làm chói mắt cô. Sàn nhà được làm bằng gỗ cao cấp, hòa với ánh nắng thành một hợp thể.
Cô dù nghĩ cách mấy cũng không ngờ sinh nhật đầu tiên – sinh nhật năm 18 tuổi này – lại được tặng một gian phòng tập vũ đạo đẹp như thế.
"Anh Nhiên Hi..." Mắt Uyển Uyển ửng đỏ, cả chóp mũi lẫn lòng cô đều trở nên thật ấm áp. Không phải cô không nhớ sinh nhật của mình mà là không muốn nhớ tới.
Từ lúc sinh ra, cô đã chỉ là dã chủng. Sinh nhật đối với cô là thứ rất xa xỉ. Là một đứa trẻ không thể chân chính sống dưới ánh mặt trời, sinh nhật chỉ là lời nhắc nhở thân phận hèn mọn của cô mà thôi.
Anh sủng nịnh dùng đầu ngón tay lau đi giọt nước mắt tràn ra của cô, cười thật tươi. Trước đây anh không bao giờ cười với người ngoài. "Đồ ngốc, khóc cái gì, anh không thể cho em thứ tốt nhất thì cũng đừng nên trách anh chứ."
Nghe nói như thế, Nguyên Phi tính lên tiếng, nhưng lời nói vừa tới miệng liền nuốt vào bụng. Anh nhẫn nhịn nén xuống, không nói cho Uyển Uyển biết, để mua lại căn phòng này từ một người hàng xóm, Lệ Nhiên Hi đã phải trả biết bao nhiêu tiền. Đúng ra nó đã rơi vào tay của bang Đông Thành vì đối phương nhất định không chịu nhường lại. Lệ Nhiên Hi phải suy tính suốt hai buổi tối, cuối cùng quyết định dùng số tiền cả một năm vất vả tích góp của hai người mà đổi lấy.
Lệ Nhiên Hi xin lỗi anh vì đã làm cho anh uổng công vất vả, nhưng đã theo Lệ Nhiên Hi, bọn họ một câu cũng không oán hận. Lệ Nhiên Hi khi yêu cầu họ làm không bao giờ nói chuyện dịu dàng, vậy mà chỉ vì muốn cho cô một buổi sinh nhật vui vẻ lại cúi đầu xin lỗi.
Nghĩ vậy, Nguyên Phi hít một hơi thật sâu.
Uyển Uyển cắn môi, ráng kìm lại nhưng nước mắt cứ dâng lên không giữ lại được. Xoay người, cô ngã vào ngực anh, đôi bàn tay nhỏ nhắn gắt gao ôm lấy lưng Nhiên Hi. Tai dán vào ngực anh, nghe tiếng tim đập, nước mắt rơi xuống.
Cô vẫn biết trên thế giới này, anh đối với cô rất tốt, thật sự là rất tốt.
"Anh Nhiên Hi, cám ơn anh."
Hai chữ cám ơn tuy vô dụng, nhưng trừ bỏ cám ơn, cô còn biết nói gì?
Anh vòng tay ôm lấy cô, khiến thân hình mảnh khảnh thêm dựa sát vào người anh.
Nước mắt nóng rực của cô ướt đẫm áo sơ mi của anh, anh chậm rãi thở dài một tiếng. "Đồ ngốc."
Thật ra, anh chỉ cầu mong một thứ rất đơn giản, hy vọng cô thật sự vui vẻ, không phải ngụy trang, thật sự vui vẻ mà sống.