Vincent đi thẳng về phía phòng khách, bên trái phòng khách là thang máy dành cho khách, mọi thứ đều làm từ thủy tinh, cho nên từ xa, anh có thể thấy Uyển Uyển tay bưng chén nước, đôi mắt đang suy nghĩ gì đó.
Nghe thấy tiếng bước chân, Uyển Uyển ngẩng đầu, tóc khẽ hất lên, lay động, lộ ra một gương mặt nhỏ bé có chút nhợt nhạt. Ban đầu đôi mắt cô còn có chút bối rối, nhưng giây tiếp theo đã thay thế bằng nụ cười với lúm đồng tiền rất ngọt ngào.
Uyển Uyển đặt chén nước trong tay xuống, đứng dậy: "Vincent sao rồi?"
Vincent nói không nên lời, nhìn vào đôi mắt đầy chờ mong ấy, anh cảm thấy rất áy náy cũng không đành lòng.
"... tiểu thư Uyển Uyển, ông chủ hiện giờ đang bận, công việc dạo gần đây rất nhiều, nên boss không thể tiếp cô được".
Vincent là trợ thủ đắc lực nhất, thậm chí có rất nhiều điểm giống ông chủ. Ví dụ như lời nói hay người như vàng. Chưa từng nghe thấy Vincent giải thích với ai như thế, nhưng cách giải thích đó càng dấu đầu hở đuôi hơn
Mấy điều này, sao cô lại không hiểu chứ. Quả nhiên nụ cười của cô liền trở nên ảm đạm. Trong lòng Vincent cũng thấy dằn vặt.
Nhưng cũng rất mau cô coi như không phát sinh chuyện gì hết, gương mặt nhỏ nhắn hướng về phía anh, bên môi cười nhẹ, cùng lúm đồng tiền xoáy sâu đáng yêu như búp bê.
"Không sao, hôm nay thầy giáo bị bệnh nên cho nghỉ, tôi cũng có nhiều thời gian nên sẽ ở đây chờ ngài ấy"
Vincent biết khuyên cũng vô ích, nên không nói gì. Dặn dò thư kí chiêu đãi Uyển Uyển thật tốt, sau đó trở về văn phòng mình.
Sau khi mọi người rời đi, Uyển Uyển mới rũ bỏ nụ cười giả tạo trên mặt. Thầy giáo bị bệnh, được nghỉ đều là giả, một giờ sau có bài kiểm tra rất quan trọng. Uyển Uyển, mày nói dối.