Bên ngoài bệnh viện, Uyển Uyển bọc mình trong chiếc áo khoác đứng chờ Thụy Kỳ. Trên cổ vẫn còn quàng chiếc khăn cổ của Lệ Nhiên Hi, màu xám lạnh lẽo luôn là màu Lệ Nhiên Hi thích.
Một chiếc ô tô bình thường do Đức sản xuất dừng ngay chân Uyển Uyển, cửa kính xe hạ xuống, Thụy Kỳ thò đầu ra.
"Bên ngoài lạnh như vậy sao không ở trong chờ?" – Anh nhíu mày.
Uyển Uyển cười nhạt: "Em sợ anh Thụy Kỳ không thấy em".
Kỳ thật cô sợ Thụy Kỳ gặp mặt chú Lê, vốn là chú Lê không cho cô xuất viện nhưng cô tìm cách trốn đi.
Thụy Kỳ mở cửa xe: "Lên xe đi"
Xe lái đến công viên cách không xa khu nhà trọ, gió đông càng thêm mãnh liệt, tạt vào mặt như muốn xé rách mọi thứ.
Uyển Uyển cùng Thụy Kỳ ngồi trên ghế dài, anh nhìn cái mũi của cô đỏ bừng, sau đó cởi áo khoác phủ lên cho cô. Uyển Uyển khéo léo cự tuyệt, nhưng anh không nghe.
Hai năm trước khi họ trở thành bạn bè, họ đối xử tốt với cô hơn phân nửa là vì Lệ Nhiên Hi. Lâu dần, loại tình cảm tốt này trở thành bản năng, có lẽ do đứa nhóc này từ khi sinh ra đã khiến người ta muốn bảo hộ. Huống chi anh cùng những người khác lại là đàn ông.
"Tiểu gia hỏa, chắc em cũng biết, anh tìm em là vì Lệ Nhiên Hi" – anh nhìn về phía gò má của cô.
Biểu hiện của Uyển Uyển rất bình tĩnh, hiển nhiên là đã đoán được. Cô nhẹ nhàng gật đầu, không nói gì. Lâm Thụy Kỳ than thở nhẹ, thả ra một làn khói, sau đó hít sâu.
"Anh chưa bao giờ thấy Lệ ca như vậy. Nhìn vào anh ấy, anh cũng cảm thấy đau xót...."
......0O0.......
Ban đêm, gió lạnh đến thấu xương. Uyển Uyển mượn hơi ấm từ chiếc áo khoác, từ băng ghế dài đừng lên, đi về phía khu nhà trọ.
Thụy Kỳ đã đi, nhưng sợ cô cảm lạnh nên không có lấy áo khoác lại. Bên tai cô vẫn còn quanh quẩn những lời Thụy Kỳ vừa nói, mỗi bước chân của cô đều rất thong thả, mỗi bước chân cô quay đầu lại nhìn xem có xa lắm không.
Giống như mỗi sáng thức dậy, cô đã cứng rắn sống qua không biết bao nhiêu năm.
"Lệ ca luôn coi em là bảo bối, nóng không được lạnh không xong, rõ ràng đều cho thấy em rất quan trọng. Em cũng biết, Lệ ca là cô nhi, từ khi anh ấy 7 tuổi đã bị mẹ mang vào cô nhi viện. Có lẽ vì nguyên nhân đó nên Lệ ca đối với chúng ta đặc biệt tốt. Anh ấy luôn cảm thấy không gì quan trọng hơn người thân".
"Hai ngày trước, khi vô tình biết sinh nhật em, Lệ ca chuẩn bị làm một sinh nhật thật vui vẻ cho em. Có một lần em nói hy vọng trong tương lai mình là nhà vũ đạo, Lệ ca vẫn nhớ mãi chưa từng quên. Lần này vì để mua khu bên dưới nhà trọ, Lệ ca đã bán miếng đất ở Đông thành cực kì thấp giá cho bang khác, sau lại.." – Thụy Kỳ cười khổ. "Nếu Lệ ca biết anh nói cho em, không biết sẽ thu thập anh thế nào..."
Nhưng anh vẫn tiếp tục: "Sau đó, có người chỉ Lệ ca một cách, chỉ cần anh ấy nhận chuyển "hàng" một lần liền có được số tiền lớn. Số tiền đó lại vừa lúc có thể mua tầng dưới nhà trọ. Bọn anh cũng chẳng phải tốt đẹp nhưng cũng không chạm vào mấy thứ này. Lệ ca do dự rồi quyết định trao đổi. Uyển Uyển, đến bây giờ anh còn sợ hãi, nếu ngày đó Lệ ca bị bắt, cả đời anh ấy sẽ bị hủy".
Từ đầu đến cuối cô cũng không nói gì, cũng không biết nói gì.
Đi trên đường, Uyển Uyển sợ lạnh kéo chiếc áo khoác thật chặt. Sau đó trở lại nhà trọ, đứng trong thang máy.
Dùng chìa khóa mở cửa phòng, liếc nhìn thấy một nam nhân đang ngồi đung đưa trên chiếc xích đu bên cửa sổ mà hút thuốc, làn khói trắng ượn lờ, mơ hồ nhìn thấy những đường nét góc cạnh đầy khắc nghiệt.