"Không sao đâu tiên sinh, nhân viên sửa chữa sắp tới rồi" – Cô ôn nhu nói. Giọng nói không hề để lộ sự run rẩy.
Cô bây giờ cũng rất sợ nhưng cũng không quên an ủi anh. Đem mặt mình chôn vào cổ Uyển Uyển, nụ cười hình cung trên môi nam nhân mở rộng.
Cảm giác được cơ thể nam nhân ngày càng run rẩy kịch liệt, Uyển Uyển đột nhiên cảm thấy thương xót. Cô từng nghe người khác nói về loại bệnh này, đa số nguyên nhân căn bệnh đều vì tuổi thơ từng trải qua những điều tương tự mà tạo ra.
Cô cẩn thận xoay người mới phát hiện nam nhân thật cao. Cô vươn bàn tay nhỏ bé vỗ nhẹ sau lưng anh còn nhẹ nhàng an ủi: "Không sợ, mọi chuyện sẽ tốt thôi. Nhắm mắt lại.."
Bàn tay nhỏ bé của Uyển Uyển vỗ vào lưng nam nhân, giọng nói dịu dàng ôn nhu. Nam nhân nhắm mắt lại, bên tai là giọng nói mềm mại nhẹ như lông chim của cô. Nếu không phải tay cô vỗ vào lưng anh mang theo chút run rẩy, anh còn tưởng bản thân mình đang được một đứa trẻ bảo vệ.
Cô quên mất sự phòng bị với nam nhân, càng quên mất sự sợ hãi lúc nãy. Bốn phía tối đen, chỉ có tiếng thang máy khởi động trở lại ầm ầm vô cùng chói tai. Sau đó, cô cứ theo quy luật nhẹ nhàng vỗ lưng nam nhân kết hợp với giọng nói dịu dàng.
Ba phút sau, bên ngoài thang máy truyền đến những tiếng bước chân. Trên mặt Uyển Uyển hiện lên tia vui mừng, kéo tay nam nhân: "Được cứu rồi, có người tới"
Mà nhìn lại mới thấy cả người nam nhân cứng ngắc, nhìn vào nơi tay hai người đang nắm chặt ánh mắt đăm chiêu suy nghĩ.
"Bên trong có người sao?" – Bên ngoài thang máy vang lên giọng nói lớn của nhân viên sửa chữa.
Uyển Uyển vội vàng đáp: "Có có..."
Đột nhiên ngực căng thẳng, thân thể Uyển Uyển run lên, nam nhân đang tựa vào vai cô cũng cảm thấy cô có chút gì đó khác lạ. Mới ngẩng đầu, nhìn thấy cơ thể nhỏ bé của cô yếu ớt như chiếc lá rụng từ từ ngã xuống, trong khoảnh khắc, nam nhân liền duỗi tay đón lấy.
"Tiểu thư, cô làm sao vậy?" – Nam nhân kinh ngạc hỏi.
Cửa thang máy mở ra để lộ một khe nhỏ, một sợi dây đèn thả vào. Dưới sáng đèn, cô nhìn thấy gương mặt hoảng hốt của nam nhân cùng mái tóc ngắn màu vàng kim càng thêm chói lóa.
Cô nhẹ nhàng mỉm cười nhìn anh: "Anh không có việc gì..."
Nam nhân sửng sốt.
Người sửa chữa vất vả lắm mới mở được một bên cửa, còn chưa kịp mở miệng hỏi thì thấy một nam nhân cao lớn tóc vàng từ trong thang máy bước ra.
Nhưng lúc nãy người vừa mở miệng là một tiểu thư? Mấy nhân viên sửa chữa cũng cảm thấy kinh ngạc, nhưng rất nhanh, họ cũng nhìn thấy một tiểu hài nữ hôn mê được nam nhân ôm vào lòng.
Bước chân nam nhân chưa từng dừng lại, ôm Uyển Uyển từ thang máy ra, nhìn thấy sau lưng đám nhân viên tu sửa có bóng người quen thuộc anh mới dừng lại.
"Hannah, ra đây"
Nữ nhân bị gọi là Hannah vội vàng đến trước mặt nam nhân: "Thiếu gia, người lại bị kẹt trong thang máy" – Cô cũng rất khó hiểu, vì sao mỗi lần thiếu gia đi thang máy thì đều gặp chuyện chứ? Nhưng thiếu gia của cô cũng rất biết tự tìm vui, mỗi lần như vậy những người khác trong thang máy đều phải chịu trò đùa dai của ngài ấy, thật đáng thương mà.
"A? Thiếu gia, tiểu thư này là ai vậy" – Hannah lúc này mới phát hiện Uyển Uyển.
Sắc mặt nam nhân không hề tốt, nổi nóng gầm nhẹ: "Còn đứng ngây ra đó làm gì, mau chuẩn bị phòng bệnh cho ta!"
Hannah gật đầu như trống lắc: "A! Vâng thưa thiếu gia." – Nói xong vội vã chạy đi.
Nam nhân nhìn theo bóng lưng Hannah lắc đầu, tầm mắt cúi xuống, nhìn nữ nhân đang ngất đi trong lòng mình. Ngay lập tức, một thứ ánh sáng như điện lóe lên trong đầu.