Hách Liên Thành nói tiếp: "Ngài không tin? Vậy ta nói cho ngài biết, trong tay ta nắm nhược điểm của nó, chỉ cần ta muốn không sợ nó không ngoan ngoãn đưa ra."
Đây là thái độ của một người cha đối với con gái sao?
Đột nhiên, nụ cười hình cung trên môi Lạc Tư mất đi, ánh mắt kín như bưng nhìn người đàn ông trước mắt.
"Hách Liên Uyển Uyển có một bí mật lớn, ta là cha của nó, đương nhiên biết chuyện của nó. Nó rất sợ việc này bị công bố khắp nơi, dù sao lòng tự trọng của một đứa trẻ rất đáng sợ. Nếu ngài cho giá hợp lý, ta nhất định sẽ không khiến ngài thất vọng"
"Nếu không ngại nói ra, tiên sinh có thể cho ta biết ngài dùng thủ đoạn gì không?"
Lời nói của Lạc Tư có khả năng câu dẫn người khác, khiến cho Hách Liên Thành tự động để lộ ra nhiều tin tức cho anh..
"Tuy là con gái ta, nhưng nó không phải do vợ chính sinh ra. Mẫu thân nó là ca kĩ nổi tiếng, chuyện này Hách Liên Uyển Uyển luôn không dám nói ra, bao gồm...." – Hách Liên Thành dừng một chút rồi cười: "Bao gồm người bạn trai hai năm về trước của nó"
Hách Liên Thành không hề chú ý tới bàn tay cầm điếu xì gà của nam nhân đang ngồi sau bàn làm việc khẽ run lên.
"Trước kia chỉ cần muốn áp chế nó, chỉ cần dọa sẽ nói cho nam nhân kia biết, nó nhất định sẽ rất khẩn trương. Vô luận ta đưa ra điều kiện gì, nó cũng sẽ đồng ý. Hiện tại bên cạnh nó còn một thằng nhóc lên Lệ Nhiên Hi, khẳng định cũng chưa biết xuất thân của nó, chỉ cần ta..."
"Ra ngoài..."
Hách Liên Thành ngẩn người: "Ngài nói gì"
Lạc Tư chậm rãi nâng mắt lên, Hách Liên Thành nhìn đôi mắt màu tím mà cả người đều giống như bị siết lại. Thật đáng sợ, anh giống như con dã thú ngủ đông, tỉnh dậy như muốn xé vỡ người khác.
Nam nhân đã qua tuổi tứ tuần không khỏi kinh hãi ngã lui về sau mấy bước.
Đôi môi Lạc Tư khẽ hở ra, giọng nói quyết đoán, âm thanh như vang lên trong đêm tối, mang theo sự hung ác nham hiểm, lạnh đến phát run: "Hách Liên tiên sinh, ta nghĩ ông vẫn chưa hiểu lời ta nói. Thứ nhất, nếu ta muốn có miếng đất đó, thật sự phải dùng thủ đoạn thì chút tiểu thuật của ông chẳng có tư cách so sánh. Thứ hai, nhớ kỹ, đây là chuyện của con gái ông, ta hy vọng ông đừng nhúng tay vào. Nếu không ngày hôm sau, ông sẽ nghe tin công ty Hách Liên vì kinh doanh không tốt mà phải đóng cửa".
Hách Liên Thành giật mình đứng tại chỗ, gian nan nuốt nước miếng, mồ hôi lạnh từ trên trán rơi xuống.
Lạc Tư không chút hoang mang, dập tắt điếu xì gà trong tay: "Bây giờ, cút ra ngoài."
Ngoài cửa Vincent đã mở sẵn cửa, Hách Liên Thành lảo đảo như người vừa nhận ân xá vội vàng xông ra ngoài. Phía sau, vang lên giọng nói của ác âm, cực kì lạnh lẽo: "Quên tự giới thiệu. Tên của ta là Lạc Tư- Fiji Siqi."
"Lạc Tư.. Lạc Tư..."
Trong khoảnh khắc, Hách Liên Thành như nhận ra điều gì đó hoàn toàn tỉnh ngộ, mồ hôi lạnh lập tức xuất hiện trên mặt, sắc mặt càng thêm tái nhợt.
Lão nhớ rõ, người ban trai hai năm trước hình như cũng tên Lạc Tư.. Ngay sau đó, cả người Hách Liên Thành cứng ngắc ngồi bệt trong thang máy.