"Em chưa từng lừa gạt anh. Lời nói của những người khác đều không phải là sự thật."
"A? Thật không?" – Anh cười cười, tiếng cười trầm thấp khiến dòng nước khuấy động, chậm rãi gợn sóng lăn tăn.
Cô không hiểu hàm nghĩa trong tiếng cười của anh, ánh mắt cô dừng lại bên cạnh anh. Đột nhiên bị thân thể to lớn của anh đẩy về phía cửa xe. Anh gần trong gang tấc, không biết lưng cô chạm phải nút gì cửa kính xe liền hạ xuống, gió vù vù thổi vào làm cho tóc nam nhân trở nên loạn, nhưng đôi mắt tuẩn mỹ kia vẫn nhìn cô.
Cô bây giờ cảm thấy rất bối rối.
"Vậy cô nói xem, cái gì mới là thật?".
Trong lúc thất thần cô lại nghe anh hỏi.
Cái gì mới là thật??
Vấn đề này của Lạc Tư khiến cô cứng đờ, không thể đáp ngay được. Anh nhìn chằm chằm đồng tử của cô, trong khoảnh khắc hiện lên chút cảm xúc, nhanh đến mức khiến người khác không kịp bắt giữ. Nhưng nếu bây giờ cô nhìn vào mắt anh, nhất định cảm xúc trong mắt của anh chỉ khiến cô thất vọng.
"Sao? Trả lời không được? Hay là để tôi nói, cô cho tới bây giờ chưa từng nói thật, mọi lời đều là giả dối?"
Cô cắn môi, cụp mắt xuống, không muốn nhìn vào đôi môi đang đả thương người khác.
"Nếu em nói, năm đó em chưa từng gạt anh. Cho tới bây giờ, em chưa từng lừa anh, tất cả chẳng qua chỉ là hiểu lầm. Như thế anh có tin em không?"
Anh mím môi, giọng nói lạnh nhạt: "Hách Liên Uyển Uyển, cô cảm thấy dùng đao cắm vào tim người khác, sau đó lại nói không phải cố ý, tất cả chẳng qua chỉ là hiểu lầm, người khác còn có thể tin cô sao? Vấn đề của cô, giống như muốn hỏi tôi có tha thứ cho cô không, thật buồn cười. Đáp án của tôi chính là... không biết!"
Vai cô hạ xuống, sớm đã dự định trước phản ứng của anh, khóe môi cong lên một cách khó khăn đầy chua xót.
Anh nói không sai trong mắt lóe lên chút thương tâm. Cho dù biết trong lòng một tiểu nữ chưa trưởng thành không suy nghĩ sâu như thế. Nhưng...
"Cô nói điều kiện đi, chỉ cần đồng ý bán cho tôi, điều kiện gì cũng được.
Anh có lẽ vẫn nương tay. Trên thương trường, anh làm việc gì cũng thuận lợi, thủ đoạn độc ác. Mảnh đất này, nếu anh muốn thì lúc nào cũng có thể động vào khiến cho thế lực của cô không thể làm gì được.
"Em không muốn gì hết." – Trừ anh ra.
Ánh mắt anh khẽ rùng mình, trong khoảnh khắc vô số tia sáng lạnh lẽo bắn ra: "Hách Liên tiểu thư, không cần được một tấc lại tiến một thước. Đắc tội với tôi, cô biết sẽ có kết cục thế nào mà."
Kết cục? Kết cục của cô so với anh còn thảm hơn sao? Cô cười khổ lắc đầu, đẩy anh ra: "Để em suy nghĩ một lát, xem trên đời này còn thứ gì mà em muốn không?"
Anh nghe ra trong lời nói của cô có chút chế giễu, đôi mắt băng lạnh sâu hoắm nhìn cô, giống như có thể nhìn thấu lòng cô. Lúc này, ánh mắt Lạc Tư khẽ chuyển, vốn muốn nhấc người lên nhưng không hiểu sao lại còn áp tới.
Uyển Uyển mở to hai mắt, như con thỏ sợ hãi, trừng mắt nhìn môi của nam nhân. Bên hông trở nên căng thẳng tiến sát vào gông cùm xiền xích của anh. Đầu lưỡi của anh linh hoạt mang theo mùi rượu cùng thuốc lá nhàn nhạt quét qua miệng cô.
Mùi đàn hương hòa vào hơi thở của cô, mang theo lửa cháy rần rật lan ra khắp đông cỏ, khí thế hừng hực quấn lấy cái lưỡi thơm tho của cô từ từ cuốn lấy, xoa, khẽ cắn, cảm giác tê dại từ đầu dây thần kinh truyền tới.
Cô run rẩy, hai gò má đỏ bừng, ánh mắt vô tội, ngẩn ngơ nhìn nam nhân gần sát ngay đó. Chỉ trong vòng vài ngày, hai người đã thân mật vô số lần. So với hai năm về trước còn nhiều hơn.
Lúc trước, mỗi khi thế này câu đầu tiên anh nói là: "Không sao, anh có thể chờ. Chờ em trưởng thành, dù sao sớm hay muộn em cũng là nữ nhân của anh."
Lúc ấy nghe được câu nói này, cô giống như chiếm được toàn bộ thế giới, giống như có được niềm hạnh phúc lớn lao. Danh hiệu nữ nhân của anh thật tuyệt.
Nhưng hôm nay, mỗi lần ngẫm lại tim như bị đao cắt ra.
Ánh mắt cô chứa đầy thâm tình, sâu đậm mà mãnh liệt. Bàn tay nhỏ bé chậm rãi nâng lên, mặc dù nơi bờ môi truyền đến cảm giác sưng đau tê dại rất chân thật, cô lại muốn chạm vào nam nhân trước mắt muốn xác định xem là ảo giác do nhớ nhung sinh ra hay là thật?
Giờ phút này, anh hôn cô. Như thế có phải chứng minh trong lòng anh có hay không có cô? Cho dù chính mình sợ hãi.
Dừng một giây, tay cương lại giữa không trung. Xuyên thấu qua lớp cửa kính thủy tinh, cô nhìn thấy bên ven đường có một nam nhân đứng đó nhìn thấy tất cả.