Ban đêm yên tĩnh đến ngay cả gió ngoài cửa sổ cũng không đáng nói đến. Chỉ có cành cây khô ngoài kia nhẹ đưa theo làn gió, cuối mùa đông lạnh như băng. Bên cửa sổ, một thân ảnh nhỏ rúc bên bệ cửa. Quần áo bệnh nhân quá khổ quấn trên người, tựu như một đứa bé mặc trộm chiếc áo của cha, trông rất buồn cười.
Uyển Uyển gập hai chân, cằm tựa đầu gối. Đôi chân mày như cánh bướm dang cánh múa lượn, con mắt đen láy xuất thần nhìn ra ngoài cửa sổ, không mang một tia buồn ngủ.
Bốn phía thực im lặng, chỉ có tiếng của nam nhân trên giường bệnh, giờ phút này thở đều theo quy luật.
Cô ngủ không được. Mất ngủ đối với một người bệnh tim là một chuyện lớn, không nghỉ ngơi tốt rất có thể sẽ khiến cho tim đập nhanh, thậm chí dẫn đến ngất.
Nhưng là, cô lại đang mất ngủ. Ngoại trừ vì nam nhân đang nằm trên giường bệnh kia, còn một nguyên nhân khác – người nam nhân mà cô đã gặp lúc xế chiều ——
Lạc Tư.
Hai năm rồi. Thời gian đã thay đổi rất nhiều thứ, cô đã học xong cách mỉm cười, học xong cho dù đau cũng muốn quên đi nhiều mối hận trong lòng. Nhưng là người nam nhân kia...... Thời gian như dừng lại một khắc làm cho anh luôn hoàn mỹ. Anh vẫn như trước, cao ngạo, lạnh lùng, như một vị vua.
Như trước...... cao không thể chạm.
Lúc ấy, cô là tại sao lại lựa chọn nam nhân và địa vị này cùng một lúc?
Lúc ấy, cô mười sáu tuổi. Lần đầu tiên gặp mặt là khi cô cứu một con mèo nhỏ bướng bỉnh. Vì con mèo, cô đi tường, cô trèo cây, thiếu chút nữa lấy mạng mình đùa giỡn. Chân cô bất cẩn té ngã, cô quả thật đã cho rằng mình là người duy nhất vì cứu mèo mà chết người. Nhưng vận mệnh thật trùng hợp. Công bằng, không sai chút nào. Cô, rơi vào một vòng tay vững chãi.
Mười sáu năm qua, lần đầu tiên cô biết, trong vòng tay một người đàn ông lại khiến cho người ta an toàn, quyến luyến như vậy. Cô tò mò, là dạng nam nhân nào đã khiến cô tò mò mùi vị an tâm này. Mà khi cô chuyển dời ánh mắt trong giây lát, khoảnh khắc, thời gian giống như ngừng trôi. Cô nhìn đến ngẩn ngơ, như xung quanh chỉ tồn tại hai người, tầm mắt chỉ ngừng ở nam nhân này. Một đôi mắt màu tím hiếm lạ, chói mắt, khiến người ta đến chết cũng không thể quên.
Tuổi trẻ, tưởng trái tim mình lại tái bệnh, nếu không thì tại sao lại như trống đập nhảy nhót không yên, như khiêu vũ?
Thẳng đến sau này cô mới hiểu được, đây không phải là bị bệnh.
Mà là, tâm động___
Đối mặt với trăng ngoài cửa sổ là tiếng than nhẹ, Uyển Uyển thu hồi suy nghĩ. Chuyển mắt, cô nhìn nam nhân trên giường bệnh, giờ phút này cũng trầm tư suy nghĩ nhìn mình. Lệ Nhiên Hi giật mình, rất nhanh thu lại dòng suy nghĩ rồi nhoẻn miệng cười nhẹ.
"Sao còn không ngủ? Trời lạnh như thế, bệnh thì sao?" Thanh âm trong trẻo lạnh lùng nhưng chứa đựng sự quan tâm.
"Ngủ không được." Cô nói.
Lệ Nhiên Hi lắc đầu, xê dịch về bên cạnh: "Muốn nghe tim đập không?" Hai năm qua đã tạo thành một tật xấu, mỗi khi mất ngủ, chỉ cần có nhịp tim anh làm bạn, rất nhanh cô có thể đi vào giấc ngủ.
Cô giống đứa bé hơi cười gật đầu, từ trên bệ cửa sổ cẩn thận thong thả gục xuống, đôi chân trần khéo léo như ngọc đến bên giường, sau đó tiến vào lòng Lệ Nhiên Hi.
Tránh động vào miệng vết thương, đưa đôi tay ngọc vòng qua thắt lưng tráng kiện, Uyển Uyển đem hai má dán chặt trên ngực Lệ Nhiên Hi, lắng nghe thanh âm luật động của trái tim truyền đến.
Quẩn quanh chóp mũi, trừ hương bạc hà đặc hữu trên người Hi ra còn có mùi vị của nước. Cô thỏa mãn uốn mình trong lồng ngực của anh, như con mèo nhỏ khẽ dụi dụi.
"Anh Nhiên Hi, nếu anh không ở bên cạnh em, em biết phải làm sao đây?" thanh âm nhẹ như tiếng muỗi, làm nũng.
Cô cứ như vậy mà đâm vào tim anh từng vết một, nhỏ, thân hình mãnh thú 'nhất tâm nhị dụng' chịu đựng sự dày vò ngọt ngào này, thâm tâm sâu sắc trầm tĩnh, thanh âm nhẹ nhàng cất lên.
Anh cười: "Không có ngày đó." Rồi nhanh tay đem cô cuốn vào chăn.
Trầm mặc một lát, cô bỗng nhiên nói: " Anh Nhiên Hi, em hôm nay...... nhìn thấy anh ấy. Lần này không phải nằm mơ, thật sự nhìn thấy anh ấy."
Vì cô dịch ra, đôi tay Lệ Nhiên Hi chợt cứng đờ, gương mặt tuấn dật hiện lên vẻ ngạc nhiên.