Dường như sự uy hiếp của Lạc Tư có tác dụng, hoặc Uyển Uyển không muốn đứa trẻ mình không tiếc cả sinh mạng để lưu lại lại có tên của một linh kiện. Vì vậy cho đến ngày hôn mê thứ 33 liền tỉnh lại.
Trên đời này có rất nhiều chuyện trùng hợp, Lạc Tư ở bên cạnh Uyển Uyển không rời chăm sóc cô suốt 32 ngày, vẫn không thấy cô mở mắt. Ngày hôm sau, vì văn kiện công ty đọng lại quá nhiều ảnh hưởng đến tiến độ của tập đoàn, sáng sớm Lạc Tư phải bất ngờ quay về công ty giải quyết, muốn tranh thủ thời gian xử lý cho xong, sau đó nhanh nhanh về chăm sóc vợ yêu.
Nhưng không ngờ, anh rời khỏi mới một giờ, Uyển Uyển liền tỉnh dậy. Nếu Lạc Tư biết Uyển Uyển tỉnh vào hôm nay thì dù Fiji Siqi đóng cửa phá sản, anh cũng không về công ty.
Ca phẫu thuật mổ tim đã khiến cô yếu đi nhiều, sau đó lại sinh thêm đứa trẻ thân thể thêm yếu ớt, mãi đến hôm nay mới tỉnh. Trong suốt giai đoạn hôn mê, cô hồi phục rất nhanh, hơn nữa Lạc Tư một tấc không bỏ đi cùng với sự chăm sóc của Dương Nhược Vy, đến ngày thứ mười đã không cần dùng máy duy trí các chức năng trên cơ thể cô.
Lúc Uyển Uyển tỉnh lại, không hề cảm thấy mệt mỏi. Trong không khí tràn ngập hương hoa nhàn nhạt, lớp màn trắng nhẹ tung bay, làm cho tóc Uyển Uyển phủ xuống trán, khiến cô hơi ngứa liền đưa tay gãi
Lông mi cô khẽ run lên, từ từ nhớ lại những chuyện trước khi hôn mê. Cô nâng bàn tay xanh xao nhợt nhạt lên, nhìn thấy chiếc nhẫn kim cương nơi ngón áp út, khóe môi nở nụ cười.
Đột nhiên một âm thanh quái dị từ phòng bên cạnh phát ra.
Uyển Uyển cảm thấy nao nao, vội vàng đỡ người ngồi dậy, mái tóc đen tỏa ra mùi hương thơm ngát, lúc Uyển Uyển hôn mê, Lạc Tư tự mình chăm sóc cô không nhờ bất cứ ai.
Uyển Uyển bước xuống giường, trên người một thân trắng toát, váy ngủ dài hơn gối một chút, để lộ đôi chân thon dài cân xứng, nhưng lại trắng nõn như trong suốt
Nương theo âm thanh đó, Uyển Uyển rời khỏi phòng, mở cửa phòng bên cạnh. Đập vào mắt chính là chiếc giường trẻ con. Từ góc nhìn của cô có thể một đôi tay trắng yếu ớt quơ trong không trung, không ngừng phát ra tiếng.
Đôi mắt màu đen của Uyển Uyển hoang mang, giống như vẫn chưa ý thức được mình đã là vợ của Lạc Tư, đã là mẹ của đứa trẻ. Cô đứng tại chỗ nhìn đứa trẻ, từ từ nhớ lại mới nở nụ cười yên tâm.
Thật tốt, là thiên thần của cô lại tới bên cô. Hai chân trắng toát nhón từng bước nhẹ nhàng, Uyển Uyển sợ cô đột nhiên bước vào làm cho đứa trẻ đang vui đùa sẽ sợ.
Càng đến gần, Uyển Uyển càng chắc âm thanh quái dị lúc nãy là tiếng cười vọng lại của đứa trẻ. Tiếng cười trong sáng như tiếng chuông gió vang lên giữa biển, mang theo mùi gió biển làm cả căn phòng trở nên huyền diệu.
Đứa trẻ quơ bàn tay nhỏ bé mập mạp, đôi mắt màu tím chuyển động, bây giờ chỉ mới một tháng nhưng có thể tưởng tượng 20 năm sau, đôi mắt này so với cha nó sẽ khiến cho nữ nhân mê đảo.
Uyển Uyển bật cười hốc mắt ươn ướt. Không biết có phải người mẹ nào trên trái đất này đều giống nhau hay không, nhìn đứa trẻ mình mang thai 10 tháng, từ trong thân mình sinh ra, đều cảm thấy hạnh phúc và thoải mái.
Đứa trẻ xinh đẹp khỏe mạnh, quả là món quà quý giá nhất ông trời cho cô.
Đứa trẻ nhìn Uyển Uyển đứng bên cạnh, đôi mắt hấp háy mở to đối với cô rất hứng thú. Tim Uyển Uyển đập nhanh, sợ lưu lại ấn tượng không tốt, cô có thể nghe thấy tiếng đồng hồ tích tắc, thời gian chầm chậm trôi qua, cô cố gắng cười nhìn cục cưng.
Đứa trẻ nhếch môi. Uyển Uyển lo nó sẽ khóc to, nhưng nó cười mỗi lúc một lớn hơn. Hai bàn tay nhỏ bé hướng về phía Uyển Uyển, như đòi cô ôm nó.
Uyển Uyển nhẹ nhàng thở phào, nước mắt rơi xuống. Che miệng, kiềm chế để không bật khóc. Tay cô giống như tay đứa trẻ run rẩy, đầu ngón tay chạm vào da thịt của nó, lúc đang đưa tới thì bị nó giữ lấy.
Đứa trẻ nắm lấy ngón tay cô, cười vui vẻ, dù nói gì cũng không buông. Hai mẹ con đang chơi đùa, thì cửa phòng bỉ đẩy vào, trong tay Dương Nhược Vy mang theo bình sữa, giọng nói sủng nịch mang theo ý cười:
"Loa Ti, đến giờ ăn rồi, uống sữa nào".
Thanh âm của Dương Nhược Vy nghẹn lại nơi cổ họng, không dám tin vào mắt mình, sợ hình ảnh trước mắt chỉ là mộng.
Uyển Uyển mặc váy ngủ trắng, ôm lấy Loa Ti đang cười, bàn tay đứa trẻ giữ lấy mái tóc Uyển Uyển, khẽ động. Đứa trẻ không ngừng cử động trên con ngựa gỗ, nụ cười hiện lên trên mặt hai người, sáng rực hơn cả ánh nắng.
Dương Nhược Vy bị hình ảnh trước mắt làm cho xúc động như muốn bật khóc.