Anh nhẹ nhàng thở ra, như vừa trải qua 50 năm kháng chiến. Sau đó ôm lấy cô, trong trái tim cảm thấy an tâm rất nhiều. Nhưng anh không biết sự an tâm còn kéo dài bao lâu.
Mấy tháng sau Uyển Uyển vào bệnh viện do Lạc Tư đã sắp xếp.
Ở trong phòng bệnh, do Uyển Uyển không thích màu sắc nhợt nhạt, Lạc Tư mang đến rất nhiều hoa, nào mân côi, nào bách hợp, khanh hinh, hoa nhài, hướng dương, còn có Lavender cô thích nhất. Nhờ dụng tâm mà phòng bệnh trở nên rất đẹp, mang đến cảm giác hạnh phúc.
Hôm nay là ngày đặc biệt, phòng bệnh trang trí màu hồng, những dải lụa màu, bong bóng bay đầy trong gió.
Mấy ngày nữa, Lạc Tư sẽ lần nữa lấy Uyển Uyển.
"Xin lỗi, anh không thể cho em một hôn lễ thật long trọng" – Anh hôn lên đôi môi trắng nhợt của cô, đầu ngón tay cô như trong suốt, trong lòng anh cảm thấy rất có lỗi.
Nói anh đê tiện cũng được, nói anh âm hiểm cũng được. Vì để có nhiều lý do giữ cô lại, anh thuyết phục Uyển Uyển tổ chức hôn lễ.
Anh muốn cô bận bịu một chút. Dù chỉ như vậy, cũng khiến cô bận tâm.
Lễ đường kết hôn là phòng bệnh, người chứng hôn là y tá và bác sĩ, hôn lễ hết sức đơn giản. Nhưng suốt cả quá trình cô luôn mỉm cười, giống như cô dâu rất xinh đẹp, gương mặt hạnh phúc.
Cô lắc đầu, mỉm cười nói: "Không, em rất thích hôn lễ này, thật đặc biệt" – Nghĩ đến mấy năm nữa, cô là vợ Lạc Tư, nhiều năm trằn trọc như thế họ lại quay về như trước. Nhưng lần này cô biết thứ đợi chờ cô và anh chỉ có hạnh phúc.
"Đồ ngồc, sao dã tâm của em lại nhỏ thế, dễ dàng thỏa mãn quá!"
Ngón tay vuốt chiếc nhẫn kim cương, cô lắc đầu: "Anh cũng biết, em chỉ cần có anh. Tay em quá nhỏ, không thể giữ được nhiều. Nhưng có thế nắm lấy anh, như thế đủ rồi".
Hốc mắt phủ màn sương, gương mặt anh lộ vẻ cảm động: "Tay em không đủ, anh sẽ giúp em giữ lấy, đừng quên còn có anh. Dã tâm em nhỏ hay lớn cũng không sao, chỉ cần năm ngón tay này giữ chặt lấy tình cảm. Uyển Uyển đừng quên, chúng ta còn muốn cả đời bên nhau."
Cô mỉm cười, chủ động chui vào lòng anh. Thói quen này là bị anh làm cho hư, chỉ cần nghe tiếng tim anh đập thì có thể an tâm mà ngủ, không có anh, cô liền mất ngủ.
"A, anh muốn làm gì?"
Uyển Uyển nghi hoặc nhìn tay Lạc Tư đặt trước vạt áo của cô.
Anh cởi bỏ dây cột tóc của cô, sau đó mái tóc đen thả xuống. Lạc Tư cưới xấu xa, trong đôi mắt lóe lên tia ác ma.
Rất nguy hiểm.
Anh hôn lên vành tai Uyển Uyển, nhẹ giọng nói: "Em nói xem? Anh và vợ mới cưới thì có thể làm gì?"
Gương mặt Uyển Uyển lập tức ửng hồng, hai vành tai nhuốm một màu hồng mê người.
"Này này, đây là bệnh viện. Lát nữa có người kiểm tra phòng sẽ nhìn thấy đó" – Cô cắn môi, đôi mắt bất lực không biết làm sao.
Người đàn ông trầm giọng cười, sau đó rất nhanh đoạt lấy môi cô, lồng ngực anh phập phồng, nụ hôn như mưa rớt xuống. Bá đạo hôn, cường ngạnh xâm chiếm, tàn phá đoạt lấy, anh dùng cách này bày tỏ tình yêu, không buông tay.
Cô hai tay ôm lấy cổ anh, hơi thở dồn dập, hai lồng ngực kề sát nhau, lửa nóng như truyền từ anh sang thiêu đốt cơ thể cô,
Lúc Uyển Uyển sắp hít thở không thông, anh mới buông cô ra. Bờ môi bị anh hôn đến sưng đỏ, càng thêm ướt át.
Áp chết dục vọng trên người, giọng nói anh khàn khàn, trầm đục nhuốm màu ham muốn.Nhẹ nhàng hôn lên trán Uyển Uyển, né đi ánh mắt nghi hoặc của cô, ôm lấy cô nằm xuống.
"Ngốc, hôm nay bác sĩ không tới. Đừng lo nữa, hôm nay tạm thời bỏ qua cho em, chờ em phẫu thuật thành công, không có đãi ngộ tốt thế đâu, biết chưa?"
"Hách Liên tiểu thư, đã đến giờ, cô chuẩn bị một chút đi" – Cửa phòng mở ra, y tá đi vào.
Lạc Tư rất nhanh cảm nhận sự lạnh lẽo nơi tay Uyển Uyển, giúp cô sửa sang lại tóc: 'Sao vậy, sợ sao?"
Cô lắc đầu, như thế nào cũng cười không nổi. Cô nhìn thoáng chiếc nhẫn trên ngón áp út, cô đã hứa hẹn với anh.
"Uyển Uyển":- anh gọi khẽ, đưa ý thức đang phiêu dạt của cô quay về. Đôi mắt đen sâu thẳm nhìn cô, chỉ có một ý chí kiên định. "Uyển Uyển, nhìn anh thật kỹ. Anh muốn lúc em làm phẫu thuật, em không hề lẻ loi biết không? Vì con chúng ta, cũng vì anh, nhất định phải sống".
Cô chậm rãi mỉm cười: "Được, em sẽ cố. Thiên đường dù có tốt có đẹp, cũng không có anh yêu em. Cho nên, anh phải tin em, bởi vì em là kỳ tích của anh".
Lạc Tư cầm tay cô, nước mắt rớt xuống.
"Anh yêu em, Uyển Uyển"
Cô nở nụ cười, cười như một đứa trẻ.
"Em cứ tưởng anh vĩnh viễn không nói câu này"
"Đây là đặt cọc. Nếu còn muốn anh nói yêu em, thì hãy mang theo con chúng ta từ phòng phẫu thuật đi ra. Như vậy mỗi ngày, anh sẽ nói cho em nghe, vô số lần nói anh yêu em đang chờ em đó. Còn nữa, cái này cho em".
Nói xong, anh từ túi áo lấy ra cuốn ghi chép bị gãy nếp. Uyển Uyển giật mình mở ra.
"Em không thể nghe thấy tiếng của mặt đất
Không thể cảm nhận sự ngọt ngào của mưa.
Em không thể nghe thấy tiếng chim sơn ca hát.
Chỉ có thể trong đêm nói hết nỗi đau.
Em ở lâu trong phần mộ.
Ánh mặt trời đã không còn mọc lên."
Đây là tờ ghi chép cô để lại trong di thư, trên đó một nửa là chữ cô, nửa còn lại do anh tự viết.
Nhìn tờ ghi chép nhàu nát, cô có thể tưởng tượng ra lúc anh nhìn thấy nó thì giận đến mức nào.
Bật cười, cô yếu ớt nói: "Mấy lời này thật sự hấp dẫn em. Được rồi, em vì muốn nghe anh nói yêu em, em sẽ liều mạng mình từ phóng phẫu thuật đi ra, còn mang theo con chúng ta".
Thuốc gây tê bắt đầu có hiệu quả, Uyển Uyển nhắm mắt.
Đã tới phòng phẫu thuật, chiếc cửa ngăn cách xuất hiện trước mắt.
"Ca phẫu thuật này kéo dài suốt mười tiếng, cậu phải chuẩn bị tâm lý đi" – Chẳng biết từ khi nào, Joy đi đến bên cạnh vỗ vai Lạc Tư
"Mình hiểu" – anh gật đầu bình tĩnh, nhưng trong mắt lại tiết lộ sự bất an sợ hãi đang xâm chiếm anh.
Anh tin cô, anh tin Uyển Uyển, sẽ bình an ra khỏi đó.