Lạc Tư, Lúc bức thư này đến tay anh, chắc em cũng đã đến một thích hợp. Đừng hỏi em làm sao, cũng đừng tìm em. Bởi vì nơi em ở có thể từ xa nhìn thấy anh, cũng từ xa cầu nguyện giúp anh. Cùng với bức thư này là toàn bộ bất động sản, tiền đầu tư. Tuy em biết anh không coi nó ra gì, cũng biết nó đối với anh chẳng đáng bao nhiêu, nhưng em hy vọng mọi thứ của em đều được em cho người em yêu nhất bảo quản nó.
Yêu.
Từ khi em biết anh đã không còn tin em nữa, em cũng không còn nói với anh từ này. Nhớ năm xưa, tình cảm lúc trẻ tất cả đều là quá khứ, em cũng không cần nói với anh, bởi vì tình yêu của em chưa từng thay đổi, cũng chưa từng nhạt phai. Tình yêu thì ngắn, nhưng để quên đi thì lâu. Nhưng em tin rằng, anh sẽ hạnh phúc, nhất định sẽ có một người con gái đến với anh, nhất định sẽ có một người con gái so với em càng đáng để anh quý trọng.
A, phải rồi, quên nói với anh. Lạc Tư, em đã chuẩn bị một món quà cho anh, nó rất đẹp, em tin rằng, anh sẽ thích, có đúng không?
Rầm.
Sắc mặt Lạc Tư không hề thay đổi, tay cầm phong thư đặt mạnh xuống bàn. Lúc nãy U Nhiễm trước khi đi đã nói gì?
Di thư?
Hừ, người con gái này tự cho là mình đúng, muốn dọn đường sẵn cho anh, ngay cả di thư cũng chuẩn bị sẵn, còn cái gọi là "quà"!
Đáng chết, anh đương nhiên biết món quà đó là con của hai người, nhưng anh làm sao yêu thích? Làm sao quan tâm?
Điều anh duy nhất quan tâm lúc này chính là người con gái kia nói dối anh, che giấu bệnh tình với anh nhiều năm như vậy! Đột nhiên, ánh mắt Lạc Tư nhìn về sấp văn kiện, anh duối tay lấy một tờ ghi chú màu hồng ra—
"Khi em chết đi cũng là lúc hạnh phúc nhất.
Anh đừng hát khúc bi thương
Mộ phần của em không cần cây tường vy.
Không cần cây bách thụ giữ ấm.
Chỉ cần anh nguyện ý mãi mãi nhớ em.
Nếu anh quên em.
Em ở nơi đó lòng hoang mang.
Ánh mặt trời không mọc lên, không phá tan nỗi buồn.
Có lẽ chỉ mình em nhớ anh, cũng có thể sẽ quên anh đi."
Nhìn tới đó, anh giận!! Anh rất giận! Cô cuối cùng còn muốn anh áy náy, đau lòng đến mức nào mới bỏ qua!? Cô dùng cách này rời bỏ anh, khiến anh thôi yêu cô. Nhưng có nghĩ tới, lúc anh biết chân tướng mọi việc sẽ áy náy hối hận đến chết không?
Anh xé nát tờ ghi chú, anh có thể coi như chưa từng nhìn thấy, nhưng lòng của anh vì cô mà đã vỡ nát? Cho dù có thêu may chắp vá lại cũng không có khả năng trở về như ban đầu. Trái tim của anh đã khoét một lỗ lớn nếu không có cô bên cạnh, không nhìn thấy cô khỏe mạnh, không thấy cô tồn tại bên anh.
"Hách Liên, đáng chết!"
Đêm xuống, anh nhắm mắt lại, ngăn cản không được luồng chất lỏng đang cuồn cuộn rơi xuống. Bao lâu rồi anh không khóc. Lần thứ nhất khóc là khi nào? Anh không nhớ, chỉ nhớ rõ cảm giác đau đớn đến hít thở không thông này có lẽ chỉ có người con gái đó mới khiến anh cảm nhận được.
Lạc Tư hít sâu, nhanh chóng quay lại trạng thái ban đầu, gặp nguy cũng không loạn chính là Lạc Tư. U Nhiễm nói đúng, việc cấp bách lúc này là tìm Hách Liên, phải đánh vào mông cô một trận, anh muốn bóp nát cái suy nghĩ ngây thơ của cô "Vì anh mà làm". Trước hết phải tìm ra cô.
Lấy di động ra, ngón tay thon dài ấn dãy số liên tục: "Vincent, tôi muốn cậu dừng mọi chuyện đang làm ngay, giúp tôi tìm cho ra Hách Liên Uyển Uyển".
Nghe giọng Lạc Tư, Vincent có chút hoảng hốt hoàn toàn không biết gì, sau đó cẩn trọng nói: "Boss, boss.. ngài lần trước đã trả thù, lần này có thể cho qua cho Hách Liên tiểu thư không?"
Vincent nghĩ anh muốn trả thù? Đúng vậy, ngay từ khi Hách Liên và anh ở chung, anh chưa từng đối xử tốt với cô, chỉ có làm tổn thương.
"Vincent, cậu chỉ cần giúp tôi tìm cô ấy" – Hít sâu, giọng anh mềm mỏng hơn.
"Vâng, tôi biết Boss" – Bất luận thế nào, anh cũng không chống lại lệnh ông chủ.
Lúc Vincent tính cúp máy, thì giọng nói khàn khàn mệt mỏi từ đầu dây kia truyền tới —
"Tôi yêu cô ấy, Vincent".
Vincent giật mình, bên tai truyền đến tiếng đô đô mà vẫn chưa lấy lại tinh thần.
Lúc trước, Lạc Tư cảm thấy trên thế giới này tìm một người rất dễ. Nhưng anh tính sai rồi, muốn tìm một người con gái cố ý chạy trốn còn khó hơn so với lên trời.
Thời gian trôi qua gần nửa tháng, vẫn không có tin tức. Bất đắc dĩ, Lạc Tư đành phải tìm tới chuyên gia – Tập đoàn "Hoàng".
Nếu anh và Joy là hai kẻ tồn tại dưới ánh mặt trời, thì Hoàng tập đoàn lại có thế lực lớn dần trong bóng đêm. Chủ nhân của "Hoàng" rất bí ẩn, bất luận là súng, tài chính, đổ cổ, đấu giá, chỉ có giá trị thì sẽ có anh.
Tập đoàn "Hoàng" – giống như một chiếc lưới vô hình, internet đầy rẫy, đem toàn bộ thế giới chính trị và kinh tế, bất luận là hắc đạo hay bạch đạo đều kính trọng nhưng không ai tiếp cận được, thậm chí còn dựa vào nó mà sinh tồn. Thần bí hơn nữa, là người lãnh đạo tập đoàn "Hoàng" là một thiếu niên.
Nhờ có tập đoàn nhúng tay vào, ngày thứ năm, trên bàn Lạc Tư đã có hành tung gần đây của Uyển Uyển. Lạc Tư vừa coi xong tư liệu liền cầm lấy di động và áo khoác bỏ ra ra ngoài, Vincent thình lình cản anh lại.
Lạc Tư nhíu mày, ngoái đầu nhìn người ở bên cạnh mình nhiều năm.
Vincent nghiêm túc hướng Lạc Tư gật đầu: "Boss, nhất định phải mang được Hách Liên Uyển Uyển về" – Vì tiểu thư Hách Liên cũng vì hạnh phúc của Boss.
Ánh mắt của Boss trở nên hòa nhã, thần sắc ung dung bình thản như đá: "Được, nhất định làm được."