Anh nhắm mắt lại, cứ nhắc đến cái tên đó trong lòng vẫn đau đớn. Uyển Uyển, Uyển Uyển. Mỗi một lần nhắc đến, vết thương trong lòng lại sâu hơn. Sau đó không kiềm được, lại xát muối lên nơi vết thương đang chảy máu, xát đến đau xót.
Tình yêu luôn tra tấn con người đến khi không chịu nổi nữa mới thôi.
Joy nhìn Lạc Tư có vẻ không bình thường: "Có, trong tủ lạnh".
Lạc Tư đi nhanh vào bếp, hai chân thon dài chỉ cần vài bước đã đến tủ lạnh, mở cánh cửa lấy toàn bộ rượu bia trong đó ra.
"Này, cậu làm sao vậy? Sao đột nhiên lại uống nhiều như thế?" – Joy đi theo sau anh, hai tay vòng trước ngực tựa vào cửa bếp, thong thả nhìn vào Lạc Tư.
Khóe môi nhợt nhạt của Lạc Tư cười khổ: "Mình cũng rất muốn biết bản thân bị làm sao!" – Anh cũng muốn biết, bản thân lúc này nên vui vẻ sao bây giờ ngay cả cười cũng không nổi.
Bàn tay cầm lấy ly thủy tinh trong suốt, đổ chất lỏng màu hổ phách vào ly tạo ra một vầng sáng huyền bí, màu sắc đó lại khiến anh nhớ tới cô.
"Rõ ràng là đã trả thù được cô ấy, mình nên vui không phải sao. Mình đã chờ ngày này nhiều năm như vậy, nhưng mà..." – Hai mắt Lạc Tư nheo lại, trong đáy mắt là sự bối rối. Bưng chén rượu, uống cạn một hơi: "Quên đi, uống một ly cùng mình"
Joy nhìn Lạc Tư rất lâu, mới cầm lấy ly rượu mà Lạc Tư đã rót sẵn nuốt vào, Lạc Tư mỉa mai hỏi: "Nghe nói cậu có bạn gái?"
Joy đổ ít rượu vào ly, rồi lại uống cạn một hơi.
"Chỉ có nửa năm mà thôi, nửa năm sau đó không chịu nổi loại phụ nữ đó nữa".
Lạc Tư cười nhạo: "Nửa năm? Cậu sao lại giao dịch với cô ta như vậy?"
"Bởi vì trên người cô ta có hắc xà chi tâm mình cần tìm, không thể để rơi vào tay kẻ ngoài" – Đúng, chính là thế.
Lạc Tư buông ly, nghiền ngẫm nhìn người bạn tốt nhiều năm: "Nếu chỉ vì nó, Joy, cậu đừng nói cậu không có cách kiếm ra nó. Chúng ta đều cùng một loại người, đôi khi còn dùng đến cách đê tiện. Cậu nói thế chẳng qua chỉ lừa gạt mình, tự dối gạt bản thân?" – Giống như trước đây, anh có thể tìm ra cách nhanh nhất có được miếng đất kia, nhưng lại đáp ứng điều kiện buồn cười của cô, đồng ý kết hôn.
"Thừa nhận đi Joy, hành động này chẳng qua là để làm nhiễu suy nghĩ của cậu" – Lạc Tư tỏ ra rất sành sỏi.
Hai ngón tay Joy kẹp chặt ly, như muốn đem thủy tinh bóp nát thành từng mảnh. Lạc Tư nói đúng, chỉ cần anh muốn, ra lệnh cho vài người làm, đôi khi còn có cách. Nhưng anh sao lại đáp ứng đề nghị hoang đường của cô ta? Lãng phí nửa năm, cùng cô ở chung nhà tồi tàn mà chơi đùa?
Là anh muốn xem nữ nhân này dùng tình cảm của cô ta lừa gạt anh có năng lực thế nào? Phải là như vậy!
"Joy, đừng làm cho ấn tượng chủ quan ban đầu của cậu ảnh hưởng đến phán đoán, đừng để tương lại phải hối hận" – Lời Lạc Tư nói cũng đã cạn, chuyện Joy và cô gái đó cũng không thuộc quyền quản lý của anh.
Anh cũng không có tư cách can thiệp vào chuyện tình cảm của người khác, chính anh lúc này cũng đang rối bời, những suy nghĩ hỗn loạn quanh quẩn trong đầu. Nguyên nhân cũng vì người con gái mang tên Hách Liên Uyển Uyển.
U Nhiễm lái xe núp trong quán cà phê, lúc bước vào cô cẩn thận quan sát xung quanh lần nữa. Nhìn thấy xung quanh không có camera hay đội chó săn mới đẩy cửa quán cà phê đi vào.
Đi vào trong, Uyển Uyển quả nhiên đang im lặng ngồi trong góc. Cô ngày càng gầy, càng lúc trở nên tái nhợt.
Đôi mắt U Nhiễm nhuốm đầy thương cảm.
Uyển Uyển nhìn thấy dáng vẻ lén la lén lút của U Nhiễm, không khỏi mỉm cười: "U Nhiễm, cô tới rồi sao. Mau ngồi đi, để tôi mang cho cô chút trà nóng".
U Nhiễm không để ý đến tách ra nóng trên bàn, đi thẳng tới, kéo tay Uyển Uyển: "Uyển Uyển, mặt cô làm sao thế?"
Biết không thể gạt được vì mặt cô sưng lên rất rõ. Uyển Uyển tháo kính xuống, gương mặt xinh đẹp lại sưng đỏ khiến người khác sợ hãi.
U Nhiễm thương cảm nói, đôi mắt cũng đỏ hoe: "Là cha cô đánh sao?"
"Tôi không sao, đã quen rồi" – Cứ như vậy, Uyển Uyển an ủi U Nhiễm.
Chính là như vậy, cô cũng biết chuyện của Hách Liên gia, chuyện đánh chửi diễn ra như cơm bữa. Hơn nữa, cô đi tìm cha, xác định sẽ không tham gia buổi hôn lễ buồn cười kia, ông ta càng thêm giận.
"Tốt, mày muốn chống lại đúng không? Tao hỏi mày câu nữa, mày có tham gia không? Nếu không tham gia đừng trách người cha này nhẫn tâm, không nhận đứa con gái như mày".
Uyển Uyển cười nhạt: "Ông từ khi nào coi tôi là con ông? Ngoại trừ Doanh Doanh, ông còn người con gái nào khác sao?"
"Mày!" – Giống như bị đâm vào chỗ đau, sắc mặt Hách Liên Thành tái mét, đập bàn, tay vung lên tát mạnh vào mặt Uyển Uyển.
Trong miệng một mùi máu tanh tràn đến, Uyển Uyển nhàn nhạt cười: "Bị tôi nói đúng rồi, có phải không?"
Hách Liên Thành lại nâng tay lên, nhưng lời Uyển Uyển vừa vang lên, cánh tay dừng lại giữa không trung. Qua thật lâu, ông nghiêm khắc nói: "Tao nói cho mày, Lạc Tư là chồng của Doanh Doanh, mày tuyệt đối không thể trở thành chướng ngại giữa hai người! Dù hận tao cũng được, oán tao cũng được, tao được đối không vì một kẻ như mày mà phá hết mọi thứ!"
Cô lắc đầu, vẻ mặt tái nhợt: "Ông yên tâm, tôi không làm cản trợ việc của mấy người" – Cô chưa bao giờ là của Lạc Tư.
"Uyển Uyển, Uyển Uyển"
Giọng nói gần sát bên, kéo Uyển Uyển ra khỏi suy nghĩ. Đối diện là gương mặt thân thiết của U Nhiễm, Cô nhanh chúng dẹp bỏ sự bi ai, lấy một văn kiện đặt đến trước mặt U Nhiễm.
U Nhiễm khó hiểu: "Đây là gì?"
"Đây là số tài sản luật sư đã giúp tôi sắp xếp, nếu..." – Uyển Uyển cười nói. "Nếu tôi thật sự có xảy ra chuyện gì đó, xin cô hãy giúp tôi tìm luật sư này để tiến hành".
Đây là di thư? U Nhiễm như chạm vào khoai lang nóng, bàn tay rụt lại.
"Uyển Uyển, không được. Tôi tuyệt đối không để cô bỏ đi sinh đứa trẻ, dù cô đối với Lạc Tư đã không còn hy vọng, nhưng cũng đừng lấy tính mạng mình ra đùa".
Uyển Uyển lắc đầu, giọng nói nhẹ nhàng: "U U, tôi và cô không giống nhau. Chúng ta đều đánh cược. Thứ cô cược là tình yêu, thứ tôi cược là sinh mạng của bản thân. Nhưng tôi quá mệt rồi, con đường kế tiếp tôi muốn một mình bước đi"