Ông trời như một đứa trẻ thích đùa dai, đến thời điểm con người ta như đã yên bình tĩnh lặng quên đi, lại giáng xuống một cái tát thật mạnh.
Hai năm qua, Uyển Uyển đã nghĩ ra rất nhiều hoàn cảnh gặp lại, thử từng trường hợp mà nói chuyện..., nghĩ tới một lần lại một lần. Nhưng cô biết, cả đời này không còn có khả năng tái kiến anh.
Cho nên, cảnh gặp lại mà cô một lần lại một lần thiết kế nên cũng chỉ trong mộng mới có thể xa xỉ thực hiện được.
Chỉ có thể đáng thương ở trong mộng, một lần lại một lần khóc, nói với anh lời xin lỗi.
Nhưng giờ phút này, cô mới biết được chính mình quá ngây thơ.
Lời gì cũng nói không ra, tầm mắt gắt gao giữ lại trên người nam nhân trước mắt, mọi cử động dù chỉ một chút cũng vô lực, cũng không dám trát động ánh mắt, sợ nhắm mắt lại rồi anh sẽ biến mất.
Cô tự nhủ lòng, lặp đi lặp lại: cho dù là mộng cũng tốt, cho dù là ảo giác cũng tốt, cứ chân thật như vậy. Nhưng những giấc mộng từng mang lại hạnh phúc, sao giờ khắc này lại khiến tâm cô đau đến vậy?
Đột nhiên, phảng phất như cảm nhận được tầm mắt không bình thường của cô, nam nhân kia dừng lại cước bộ, người đi theo phía sau ánh nhìn khó hiểu, nhưng vẫn bước sau người chủ rồi cũng đứng lại.
Lạc Tư chậm rãi quay đầu, dáng người cao lớn, uy nghi mang theo khí thế vương giả nhìn lại. Anh khẽ nheo mắt, con ngươi thủy tinh màu tím co lại, xuyên qua vô số cách trở khi bọn họ ở giữa đám người, cứ như vậy không hề báo động đối diện với cô......
Ánh mắt lạnh như băng đông lại, như phủ một màn sương mù đạm mạc. Cùng ánh mắt anh không hẹn mà gặp, thân thể Uyển Uyển cứng lại. Anh không có chút biểu cảm, tựa như chỉ là một người qua đường xa lạ khiến cô đau lòng, bàn tay nhỏ bé trong khoảnh khắc đó chụp lên bên trái ngực, đầu ngón tay trắng muốt gắt gao nắm chặt tạo nên từng nếp uốn trên áo. Cô suy yếu lùi về phía sau, từng bước từng bước, hô hấp đã trở nên gấp gáp mà vẫn thiếu thốn.
Quản lý không hiểu có vấn đề gì đang xảy ra, tiến tới bên người Lạc Tư hỏi một câu: "Tổng tài, có chuyện gì không ổn sao?"
Lạc Tư thu hồi tầm mắt, vẫn như một bức tượng Hy Lạp điêu khắc tinh xảo không một tì vết. Rất nhanh, anh đã khôi phục khí phái lạnh lùng, nói thật nhỏ một câu: "Không có gì."
Nam nhân lại bước đi, tất cả như chưa từng diễn ra. Mặc dù tất cả mọi người chứng kiến đều không hiểu có chuyện gì, nhưng chẳng ai có lá gan mở miệng hỏi thêm một câu. Rất nhanh, một đoàn đi sau ông chủ cũng đã vào thang máy.
Đến mãi thật lâu sau, trong đại sảnh mọi người mới lấy lại được tinh thần, tiếng than thở mang chút bối rối bên tai vang lên không dứt, tất cả đều cảm thán về ông chủ với khí thế cao nhất.
Lúc này, nữ tiếp tân cũng mới lấy lại tinh thần, quay đầu nhìn nữ sinh phía sau mình. Nhưng là, nụ cười chuyên nghiệp trên mặt rất nhanh đã bị thay thế bởi sự kinh ngạc.
"Tiểu thư, cô...... sao lại khóc?"
Uyển Uyển lấy lại tinh thần, đưa đầu ngón tay sờ sờ hai má, lau đi nước mắt.
Còn tưởng rằng đời này sẽ không bao giờ rơi lệ nữa... Cô mím chặt môi, trước ánh mắt quái dị của người trước mặt, thản nhiên nói một câu: "Bởi vì đau."