Sáng hôm sau, Uyển Uyển là người dậy trước. Thứ đập vào mắt cô đầu tiên là lồng ngực to lớn hoàn mỹ của người đàn ông.
Có lẽ để phù hợp với dáng người cao to của anh, giường bệnh thật sự rất lớn, nệm cao cấp lót dày bên dưới rất êm, còn có cả chiếc chăn đơn, thân hình màu mật ong rắn chắc nằm trên lớp vải trắng thật gợi cảm.
Anh mãi ngủ say mà không hề biết vẻ đẹp của anh tựa như thuốc độc hoa anh túc, tuy rất đẹp nhưng lại nguy hiểm chết người. Từ cửa sổ ánh mặt trời chiếu vào, lấp lánh tựa kim cương tỏa sáng từ những góc cạnh trên gương mặt anh, thật thần bí giống như vị thần Hy Lạp, chỉ nhìn thế này đã khiến người khác không kiềm nỗi trầm luân.
Sau đó, ánh mắt cô lại quét qua bả vai rộng, bờ ngực rắn chắc, chỉ có thắt lưng là không nhìn tới. Chỉ có lúc này cô mới ngang nhiên quan sát anh kỹ như thế.
Yêu anh đã trở thành bản năng, trở thành thứ ràng buộc cuộc sống này. Nếu cứ ép bản thân quên đi anh thì chắc chắn sẽ không quên được.
Cô từng nói, anh không tồn tại trong lòng cô nữa. Ít nhất, sự tồn tại của anh không còn quan trọng như trước đây. Những lời này là thật hay không chỉ có cô là rõ nhất.
Lúc nhìn đồng hồ trên đầu giường, cô cẩn thận đứng dậy khỏi lòng anh. Cô buộc bản thân không để sự ấm áp của anh thành thói quen, không cần có thói quen phải tỉnh dậy trong lòng anh. Nhưng vừa rời khỏi cơ thể ẩm áp của anh, rời khỏi chiếc chăn đơn, cô liền rùng mình.
Có lẽ bởi vì sức khỏe Lạc Tư quá yếu nên ngay cả cô rời khỏi phòng anh cũng không thức dậy.
Hôm nay cô có buổi luyện tập quan trọng, cho nên muốn đến phòng tập trước. Tuy vết thương đã hồi phục nhưng vẫn cần thời gian thích ứng.
Đi đến trước cửa bệnh viện, cô rút chìa khóa xe ra đi về phía bãi đỗ, đột nhiên một giọng nói quen thuộc truyền đến khiến cô cứng người, đứng bất động tại chỗ.
"Hách Liên Uyển Uyển".
Uyển Uyển rất lâu không xoay người, Hách Liên Thành đành phải đi qua. Ba năm không gặp, đứa con gái lớn này ngày càng thêm trổ mã duyên dáng, thậm chí chính ông cũng không thể không thừa nhận. Vẻ đẹp của Uyển Uyển hôm nay thật kinh người, chỉ cần nhìn qua một lần thì không thể quên được. Đồng thời, đứa con gái này cũng khiến ông nhớ tới một người phụ nữ –
Là tình nhân lúc trước, ca sĩ nổi danh một thời, đồng thời cũng là mẹ đẻ của Hách Liên Uyển Uyển.
"Ba năm không gặp, chẳng lẽ cả cha mình cũng không nhận ra" – Ông nói với thái độ châm chọc.
Nhìn thấy vẻ lãnh đạm của Uyển Uyển, trong tận đáy lòng ông cảm thấy không vui. Hai đứa con gái này, là người ông quan tâm nhất.
Uyển Uyển nhướng mày, nhìn về phía người đàn ông vừa xa lạ vừa quen. Trong cơ thể cô, đang chảy dòng máu của ông ta, nhưng mà tiếng "cha" này sao lại lạ lẫm như thế.
"Ông là cha tôi sao?" – Cô nhàn nhạt hỏi.
Đến nay cô còn nhớ rõ lần cuối nhìn thấy Hách Liên Thành là ba năm trước khi cô vào tù, người cô gọi là cha này đã mang theo luật sư đến ép cô kí tên chấm dứt quan hệ cha con.
Ông ta nói, cô khiến ông ta mất mặt, khiến cả Hách Liên gia mất mặt. Ông ta còn nói, cô căn bản không phải đứa con gái danh chính ngôn thuận, cùng cô đoạn tuyệt quan hệ thật ra ngay từ lúc cô sinh ra đã có ý này.
Cô căn bản chỉ là đứa trẻ ngoài ý muốn. Bị chính cha mình đối đãi tàn nhẫn lạnh lùng, thậm chí họa vô đơn chí, lúc vừa vào tù đã vội vàng đuổi cô ra khỏi dòng họ Hách Liên. Điều này, cô không thể ngờ được.
Nghe giọng điệu châm chọc của Uyển Uyển, sắc mặt Hách Liên Thành đại biến. Nhưng đến cuối có lẽ là quá giận nên mặt đỏ gay, tức giận đùng đùng nhìn cô, cũng không hề chửi mắng.
"Cha có lời muốn cùng con nói chuyện" – Giọng nói ra lệnh.
Uyển Uyển nhìn ông ta nửa ngày, sau đó lắc đầu: "Ngại quá, Hách Liên tiên sinh, tôi còn có việc".
Cô muốn rời đi, nhưng Hách Liên Thành không để cô như ý. Lúc Uyển Uyển vừa bước qua, ông ta lập tức nắm lấy cánh tay mảnh khảnh của cô.
"Tao chưa nói xong mày đừng mơ rời khỏi đây!"
Uyển Uyển không đáp, sắc mặt bình thản nhìn Hách Liên Thành. Thái độ không hề gợn sóng khiến Hách Liên Thành kinh ngạc, không biết từ đâu hai ba, mười vệ sĩ chạy lại bao lấy ông.
Hách Liên Thành run lên, nhìn bộ dạng hung thần ác sát của đám người cung kính nói với Hách Liên Uyển Uyển: "Tiểu thư, có cần chúng tôi giải quyết ông ta không?"
Giải quyết?
Môi Hách Liên Thành trắng nhợt, lòng bàn tay cũng buông lỏng cánh tay Uyển Uyển. Uyển Uyển dùng tay còn lại xoa nhẹ cổ tay bị đau của mình, nhìn Hách Liên Thành rõ ràng mang theo chút e ngại, lắc đầu: "Không cần, tôi quen vị tiên sinh này!"
Vừa nghe cô nói đám vệ sĩ liền gật đầu, nhưng cũng dùng ánh mắt cảnh cáo phòng bị nhìn về phía Hách Liên Thành. Dù sao là do đại ca chỉ thị, phải bảo đảm an toàn cho Hách Liên tiểu thư, bọn họ không dám lơ là.
Trong lòng Hách Liên Thành cũng sợ hãi đám người bất thiện này, mặt mũi của ông luôn vì đứa con riêng này mà làm cho mất hết.
"Tao có chuyện muốn nói".
Uyển Uyển than nhẹ một tiếng, nhìn xung quanh bệnh viện càng lúc càng nhiều người, mới đáp: "Được chúng ta sang đối diện nói chuyện".
..
"Nghe nói, mày đã cùng Lạc Tư kết hôn?" – Vừa ngồi xuống quán cà phê gần bệnh viện, Hách Liên Thành đã hỏi thẳng vấn đề.
"Đã là chuyện của ba năm trước" – Uyển Uyển không muốn giấu giếm nói, giọng nói lạnh nhạt tỏ vẻ điều này không có gì ghê gớm.
Cạch.
Hách Liên Thành mạnh mẽ đập bàn: "Ba năm trước? Nếu không phải Doanh Doanh nói tao biết mày đã kết hôn, thì mày đừng gạt bọn tao cả đời đúng không?"
Uyển Uyển cũng không bị Hách Liên Thành làm cho sợ hãi, chỉ khẽ mở to mắt, chớp chớp hàng lông mi dài, đôi mắt đen sáng rực nhìn người đàn ông đối diện, nhẹ giọng hỏi: "Ông quan tâm tôi sao?"
Hách Liên Thành giật mình.
Đúng vậy, ông chưa từng quan tâm đứa con gái này, thậm chí từng kết thúc quan hệ cha con. Quan hệ cha con giữa hai người, còn không bằng những kẻ xa lạ vừa gặp nhau.
Những lời này khiến Hách Liên Thành nghẹn giọng.
Thấy sắc mặt không thoải mái của Hách Liên Thành, Uyển Uyển lắc đầu cười, uống một ngụm trà lạnh một luồng hơi mát thấm vào ruột gan cô.
"Nói đi, Hách Liên tiên sinh. Nếu không có lợi ông đã không đến đây tìm tôi lúc sáng sớm, có chuyện gì nói đi?"
Hách Liên Thành trong lòng thất kinh, cảm thấy bản thân trước giờ chưa từng hiểu rõ Uyển Uyển. Thậm chí, lúc này đây cô thật đáng sợ.
Thông minh đến đáng sợ.
"Doanh Doanh có nói quan hệ giữa mày và Lạc Tư. Nhưng nó cũng nói tao biết mối quan hệ mập mờ của mày và Lệ Nhiên Hi. Con người Lệ Nhiên Hi ít nhiều tao cũng biết, từ trước đến nay đối xử với mày không tệ, mày đi theo cậu ta tao cũng yên tâm. Huống chi cậu ta hiện tại rất lợi hại, không phải ai cũng dám chống dối, mày ở với cậu ta xem như có phúc" – Nói ra nhũng lời này Hách Liên Thành cũng không dám tin. Một thằng nhóc bị ông xem thường là tên côn đồ lại trở thành lão đại trong giang hồ, nghe tên Lệ Nhiên Hi ai cũng cung kính cúi sát đầu.
Uyển Uyển cười nhạt: "Hách Liên tiên sinh, không lẽ ông đến tìm tôi chỉ vì lo lắng mối quan hệ giữa tôi về Lệ Nhiên Hi" – Cô lắc đầu. "Ba năm trước ông không quan tâm tôi, ba năm sau cũng thế. Cho nên hãy nói thẳng mục đích của ông hôm nay đi, đừng lãng phí thời gian hai bên".
"Mày..." – Hách Liên Thành cảm thấy thật ngượng nghịu, nhất là bị một tiểu cô nương mới 20 tuổi đầu nhìn thấu. Nhưng mà thân phận của Uyển Uyển hôm nay đã khác, ông không thể tự tung tự tác được.