Phóng viên rời khỏi quán cà phê liền đi đến chiếc xe con màu đen cao cấp gần đó.
"Lệ tiên sinh, chuyện ngài nhờ tôi đã làm xong" – Giọng nói thay đổi khác anh với vẻ nói chuyện với Hách Liên Doanh Doanh, giọng nói cung kính tràn đầy sợ hãi.
Lệ Nhiên Hi hừ nhạt, cầm lấy cây bút của tên phóng viên, sau đó ấn nhẹ nút trên đó, giọng của Hách Liên Doanh Doanh liền truyền ra.
Một lát sau, Lệ Nhiên Hi mới ấn nút tạm dừng, nhìn tên phóng viên nói: "Làm rất tốt, nếu cô ta còn tìm anh nói tin tức có liên quan đến Hách Liên Uyển Uyển..."
Lệ Nhiên Hi chưa nói xong, phóng viên thông minh nói trước: "Tôi sẽ báo với ngài đầu tiên, tuyệt đối không đăng bất kì tin tức gì bất lợi cho Hách Liên tiểu thư".
Lệ Nhiên Hi vừa lòng gật đầu: "Xuống xe đi, sẽ có người mang chi phiếu tới".
Phóng viên vừa nghe hai chữ "chi phiếu" liền vui mừng ra mặt, càng cung kính hơn vội vàng gật đầu đáp lễ, sau đó thấy Lệ Nhiên Hi im lặng liền xuống xe.
Lệ Nhiên Hi cầm cây bút ghi âm trong tay, đôi mắt lóe lên sự nham hiểm khiến người khác sợ hãi. Chỉ cần anh còn sống không một ai được làm tổn thương Uyển Uyển, ngay cả người thân cũng không.
"Tom, đem cô ta đến đây" – Lệ Nhiên Hi lạnh lùng nói.
Hách Liên Doanh Doanh ở trong quán cà phê hơn năm phút mới tiêu hóa được lời phóng viên nói. Lúc nhìn thấy báo chí Singapore đều nói Uyển Uyển xuất sắc thế nào, trong giới vũ đạo thật là một thiên tài. Cô ta rất buồn bực, vì sao ai cũng thiên vị Hách Liên Uyển Uyển như thế, thậm chí cả chuyện Uyển Uyển từng ngồi tù không ai đưa tin.
Cho tới hôm nay cô mới biết, rõ ràng là có người nhúng tay vào!! Không cho bất cứ ai đưa tin về Uyển Uyển, chắc chắn kẻ nhúng tay vào là Lệ Nhiên Hi hoặc Fiji Siqi, không ai dám đắc tội Hách Liên Uyển Uyển.
Nghĩ tới đây, Hách Liên Doanh Doanh nổi giận. Vì sao tất cả nam nhân tốt trên thế giới đều xoay quanh nó!! Lệ Nhiên Hi cũng vậy, Lạc Tư cũng vậy!
Mà cô ta không hề đoán được, một tên côn đồ như Lệ Nhiên Hi hôm nay lại thành người đàn ông tài năng. Nếu lúc trước biết Lệ Nhiên Hi có ngày hôm nay, như vậy....
Vừa nghĩ, Hách Liên Doanh Doanh không yên lòng đi ra ngoài quán cà phê. Vừa tính quẹo, một người đàn ông đã đứng canh trước mặt cô.
Cô ngẩng đầu buồn cười nói: "Này anh bị mù sao!! Không thấy tôi đang đi đường sao? Mau tránh ra!"
Người đàn ông đó không hề bị Hách Liên Doanh Doanh dọa sợ, ngược lại vẻ mặt càng thêm khủng bố: "Tiểu thư, lão đại chúng tôi muốn gặp cô".
"Lão đại các người là ai!! Sao lại phải gặp? Này!! Anh buông ra!! Muốn kéo tôi đi đâu."
Không để ý đến sự giãy giụa của Hách Liên Doanh Doanh, người đàn ông mặc đồ đen giống như xã hội đen không hề thương hoa tiếc ngọc ném cô vào chiếc xe gần đó.
Buổi chiều sau khi luyện tập xong, Uyển Uyển từ phòng tập đi ra. Nói là tập một chút nhưng không ngờ lại lâu thế. Dù sau cô lúc này cũng không phải một mình, mà có mười mấy người, ngay cả vệ sĩ của Lệ Nhiên Hi phái tới cũng đã hơn mười người.
Kỳ thật cô không muốn phô trương như thế, dạo gần đây tinh thần đám phóng viên cũng không còn hăng hái khủng bố như trước.
Vừa bước ra khỏi phòng tập, mấy người lạ liền xuất hiện đi về phía Uyển Uyển. Dáng người đi chính giữa khiến Uyển Uyển sửng sốt.
Vincent vừa tính tới gần liền bị vệ sĩ bên cạnh Uyển Uyển ngăn cản. Uyển Uyển lắc đầu nhìn bọn họ, bọn họ mới rút tay về, mở đường cho Vincent bước qua, một mặc vẫn canh chừng Uyển Uyển, một tấc không rời.
"Vincent, không ngờ gặp anh ở đây" – Uyển Uyển vén tóc ra sau tai, giọng nói dịu dàng.
Vincent nghiêm túc nhìn Uyển Uyển: "Không phải ngạc nhiên, tôi cố ý ở đây chờ tiểu thư".
Uyển Uyển chậm rãi thu hồi nụ cười: "Chờ tôi?"
Vincent gật đầu: "Phải, tiểu thư, Vincent muốn nhờ cô một chuyện".
Uyển Uyển im lặng đứng bất động, nhìn Vincent rất lâu, trong mắt dường như đã nhìn thấy mục đích tới đây của anh.
"Tôi có thể giúp anh chuyện gì, Vincent?".
"Rất đơn giản, xin tiểu thư hãy gặp boss một lần".
Sắc mặt Uyển Uyển trầm xuống, nụ cười ấm áp không thấy đâu, ngay cả lúm đồng tiền cũng biến mất. Cô nhìn thoáng qua Vincent, rồi dịch bước đi ngang qua anh.
"Tiểu thư!!" – Vincent cũng đi theo, Uyển Uyển xoay người, lớn tiếng gọi cô,
"Tôi thật sự không biết, tôi cùng anh ấy còn chuyện gì để gặp. Chẳng lẽ muốn bắt tôi lần nữa sao?" – Uyển Uyển quay đầu lại nói xong lại bỏ đi.
"Boss đang bệnh".
Trong chớp mắt, Uyển Uyển dừng bước, thân hình mảnh mai cũng cứng đờ. Cô thong thả xoay người: "Đang bệnh?"
Vincent gật đầu, vẻ mặt nghiêm túc, không giống như đang đùa: "Phải, Boss đang ở bệnh viện. Tuy không nói, nhưng ngài ấy rất muốn tiểu thư đến thăm. Tiểu thư, Vincent chưa từng cầu xin cô, chính là lần nay hy vọng tiểu thư nể mặt đi gặp boss một lần".
Cô đứng bất động, đôi mắt sáng nhìn Vincent không nói nên lời.