Đêm dài. Ánh trăng lạnh lẽo đổ xuống. Trong căn phòng ngủ to lớn chỉ có sự im lặng ngự trị, tiếng thở nhẹ nhàng không theo quy luật khe khẽ vang lên. Không khí bên trong phòng tràn ngập mùi hoan ái. Trên giường lớn, thân thể của Uyển Uyển trần trụi giữa không khí.
Cô nhắm mắt lại, nước mắt thuần khiết không ngừng rơi xuống, tưởng rằng cô đã ngủ say. Chỉ có đôi chân bị bó bột đặt trên giường, chân còn lại buông thõng. Vốn chỉ có một chân đau, nhưng sau khi bị Lạc Tư tra tấn, cả thân thể như chết lặng.
Lạc Tư từ bên giường đứng dậy, ánh mắt trầm lắng nhìn cô nửa giây rồi cầm lấy bộ tây trang trên mặt đất mặc vào.
Lạc Tư đi vào phòng tắm để tắm rửa đầu tiên sau đó quấn quanh người khăn tắm bước ra. Những giọt nước dưới ánh trăng tựa như kim cương lấp lánh, từ tóc của anh rơi xuống đọng lại trên người. Theo nước da màu mật ong cùng đường cong cơ bắp hoàn mỹ rớt xuống đất tạo thành những vệt nước dài. Anh bước chân đi đến bên cạnh tủ, lấy bộ đồ ngủ từ từ mặc vào.
Những giọt nước trên lưng, trên đôi vai dày rộng, nơi thắt lưng kia, dù hai chân bị vải trắng bao bọc nhưng cũng không thể che lấp đi sự quyền uy trời sinh trong anh.
Uyển Uyển dùng chăn bọc lấy mình, mở to mắt nhìn sau lưng anh, ánh mắt phức tạp. Người đàn ông này tựa như thiên chi kiêu tử, thứ gì cũng có: quyền thế, tài phú, địa vị, phụ nữ. Chỉ cần anh duỗi tay, mọi thứ đều có được dễ như trở bàn tay. Ngay cả cô cũng vậy.
Một người đàn ông thành công đẹp trai lại có thể hiểu thấu mọi người như vậy sao cô có thể không yêu. Mãi suy nghĩ cảm giác được có gì đó chiếu vào khiến cô bừng tỉnh.
Bỗng chốc, người đàn ông quay đầu lại, bắt gặp hết ánh nhìn của cô.
Cô ngồi trên giường dùng chăn bọc thân chỉ để lộ đôi mắt màu đen như mực suy ngẫm nhìn anh.
Ánh mắt Lạc Tư trầm xuống, bên môi hiện lên sự bất đắc dĩ. Bỏ quần áo tính mặc vào xuống đất, anh để trần nửa người đi tới bên cạnh cô, mỗi bước đi đều phát ra sức mạnh khiến người khác kinh hãi. Ánh trăng vẫn chiếu vào anh, vẻ gợi cảm lúc này khiến cho bất cứ ai cũng không thể rời mắt.
Lúc này, cảm giác đau nhức trên người Uyển Uyển càng thêm rõ ràng. Mỗi lần anh tới gần thì mũi xạ hương của anh lại bao lấy cô. Thân thể mềm mại lại run lên, xem ra nếu tiếp tục hoan ái cô sẽ không chịu nổi mà ngất đi, trái tim đập càng nhanh hơn. Hai gò má không tự chủ ửng hồng.
"Lên đây, anh giúp em tắm rửa" – Đứng ở bên giường, anh từ trên cao nhìn xuống ra lệnh cho cô.
Cho dù cả người lúc này nhớp nháp khó chịu, Uyển Uyển vẫn cự tuyệt: "Không!"
Anh tắm cho cô chẳng biết đến cuối cùng có rửa sạch không hay chỉ càng thêm bẩn.
Lạc Tư hiển nhiên không thích cự tuyệt, uốn cong người, đem cô nhét vào lòng. Cơ thể Uyển Uyển càng thêm cứng ngắc, nhất là qua tấm chăn mỏng manh cô có thể cảm nhận nguồn nhiệt từ anh.
Đi vào phòng tắm, bên trong ngập tràn sương mờ. Anh đặt Uyển Uyển lên bồn cầu rồi đi đến bên cạnh bồn tắm lớn thả nước ấm vào.
Cho tới bây giờ, đều là người khác hầu hạ anh làm sao có ai thấy anh hầu hạ người khác. Ngay cả một ly cà phê, cô cũng chưa từng thấy anh tự tay làm.
Nhưng lúc này, anh lại thả người giúp cô tắm rửa.
"Lạc Tư, anh thích con gái như thế nào?" – Đột nhiên, cô lên tiếng phá vỡ sự im lặng.
Lạc Tư đang cong người khẽ khựng lại, sau đó xoay người, ánh mắt sâu thẳm giống như biển đêm không hề gợn sóng. Anh nhất định cảm thấy rất kỳ quái khi thấy cô hỏi vấn đề này.
Uyển Uyển cười nói: "Lúc mới quen anh, tôi nghĩ – một người ưu tú như anh vì sao lại ở bên cạnh tôi chứ? Anh ấy đến cùng có thích mình không? Những lúc ấy, tôi đều không dám hỏi, bởi vì sợ hỏi rồi đáp án của anh lại khác. Sau đó, tôi ép anh kết hôn cùng, tôi cũng chưa từng biết người con gái như thế nào thì anh sẽ thích. Tôi của lúc đó rất muốn biết tiêu chuẩn của anh là gì để cố gắng trở thành người anh thích. Nhưng mà, anh lúc nào cũng lãnh đạm, không cho ai có cơ hội để hỏi. Vấn đề này thật sự đã nằm trong lòng rất nhiều năm!"
Đôi mắt anh trở nên sâu thêm đứng cách đó không xa, giằng xé nhìn cô. Hơi nước nóng bốc lên bao phủ lấy anh một tầng sương mù.
Bỗng nhiên cô cười nói: "Hiện tại đã có cơ hội hỏi, nhưng đáp án của anh đã không còn quan trọng".
Đây chính là sự tàn khốc của thời gian sao, lúc thì sáng lúc thì chiều. Lúc gặp người đàn ông này cô coi đó là hạnh phúc chân chính của cô.
Lạc Tư không nói, mím môi. Sau đó vững vàng đem cô ôm đến đặt vào bồn tắm, tránh chạm vào chân bị thương của cô.
Dòng nước nhẹ nhàng ấm áp, tựa như vô số bàn tay xoa bóp những nơi nhức mỏi trên cơ thể cô. Chỉ lát sau, Uyển Uyển trong bồn tắm liền nặng nề nhắm mắt lại. Lạc Tư ngồi bên cạnh chăm chú nhìn cô cũng chưa từng phát giác.
Đầu ngón tay sạch sẽ chạm vào hai má cô, sau đó lướt nhanh qua hàng mi đang ướt nước, cuối cùng dừng lại nơi đôi môi đang sưng đỏ vì anh.
Trong đôi mắt anh vẫn không chịu để lộ chút tâm ý.
Nhìn cô ngủ say, môi anh khẽ hé ra, giọng nói ngành ngạnh vang lên bao phủ ở trong nước: "Cho tới bây giờ, anh chỉ thích một người. Cô gái đó không tốt, nhưng rất thông minh, sự thông minh đó khiến người khác giận dữ. Em không cần cố sức trở thành cô gái đó, bởi vì..."