Ngải Hiểu Giai cố gắng để cho mình thoạt nhìn như thật trấn định "Chúng ta cũng đã sớm kết thúc, tại sao cho tới bây giờ còn muốn nói như vậy? Coi như bây giờ anh nói yêu thích tôi, yêu tôi, nhưng mà tôi đã không có loại cảm giác đó rồi." lòng Ngải Hiểu Giai đang rỉ máu, cô không thể thương anh rồi.
Đoạn Tuấn Hiền cau mày, anh không có nghĩ qua lý do sẽ như vậy, đã không có cảm giác, Ngải Hiểu Giai thật không có một chút cảm giác đối với anh sao? Vậy tại sao cô ấy lại khóc? Tại sao cô lại cảm giác khổ sở chứ?
"Vậy ngày đó tại sao em khóc? Không phải bởi vì cảm động sao?"
"Dĩ nhiên không phải, tôi chỉ đang suy nghĩ, nếu như nói những lời đó sớm mấy năm, có lẽ kết quả sẽ không như vậy." Cô nhìn anh nói.
Sớm mấy năm? bây giờ anh hối hận, nhưng coi như gặp được sớm mấy năm, Đoạn Tuấn Hiền cũng sẽ không giống như bây giờ, đi qua nhiều năm như vậy mới phát giác được tình cảm còn sâu như vậy .
Đoạn Tuấn Hiền nhớ tới ngày đó, cô gấp gáp giải thích cùng Lý Thái "Là bởi vì Lý Thái sao? Em đã thích Lý Thái rồi?" Tại sao kéo người khác vào?
"Không phải, chuyện này không có bất kỳ quan hệ gì cùng Lý Thái, tôi chỉ không muốn tiếp tục với anh." Mặc dù trong lòng Ngải Hiểu Giai của rất muốn, nhưng vẫn không dám, bây giờ Đoạn Tuấn Hiền còn không đến ba mươi tuổi, còn có tiền đồ, có thể biết rất nhiều người, kết giao với rất nhiều bằng hữu, buôn bán cũng sẽ tăng mạnh, nếu người khác hỏi thân thế vợ mình thì anh nhất định sẽ mất thể diện , cô không xứng với anh, cũng không muốn khiến Đoạn Tuấn Hiền mất thể diện, anh đáng giá tốt hơn.
"Tại sao em đã không còn yêu tôi rồi ?" bàn tay Đoạn Tuấn Hiền đã nắm thành quả đấm, cố nén lửa giận cùng đau lòng hỏi cô.
Thật ra thì cô vẫn thích, vẫn luôn yêu anh, chỉ là không dám yêu mà thôi, Ngải Hiểu Giai thở dài nói "Chuyện đã qua lâu rồi, tình cảm sẽ theo thời gian mà biến hóa, không có ai có thể vĩnh viễn yêu một người ."
"Anh có thể!" Đoạn Tuấn Hiền cũng từng hứa hẹn điều này.
"Nhưng tôi không thương anh ." Ngải Hiểu Giai nói, đồng thời cũng độc ác đối với chính mình.
Đoạn Tuấn Hiền cảm thấy thất bại, không ngờ sau khi hai người tách ra, muốn ở chung một chỗ thật khó khăn."Em thật không muốn suy nghĩ nữa sao?"
Đoạn Tuấn Hiền mặc dù rất tức giận, nhưng không có nổi giận với cô, chẳng qua là cảm thấy giống như lúc anh thấy tờ giấy kia mà thôi.
Ngải Hiểu Giai không ngồi được nữa, giống như chung quanh không có dưỡng khí vậy"Tôi còn có chút việc, đi trước." Đoạn Tuấn Hiền không có một chút ý tứ giữ lại, chỉ nhìn bóng lưng cô rời đi, tâm đã đau đến không có biện pháp hít thở, trước kia bởi vì trên tờ giấy viết cô yêu người khác, đau đớn thật lâu, sau bởi vì giải trừ hiểu lầm mới đem vết thương đào lên, nhưng hiện tại thì giống như bị cô đâm một đao.
Anh cũng nên buông tha cô sao? Nhưng lòng của Đoạn Tuấn Hiền vẫn chấp nhất .
Ngải Hiểu Giai ra cửa liền lên tắc xi, che ngực liền bắt đầu khóc rống, cô thật có thể không yêu đơn giản như vậy sao? Nhưng mình thật không xứng với anh, cô căn bản cũng không xứng đáng đứng ở bên cạnh anh.
Những ngày qua nước mắt Ngải Hiểu Giai sắp chảy khô, mỗi đêm cô đều sẽ khóc, muốn nhịn cũng không có cách nào, mỗi ngày cô đều tan việc rất sớm, cô muốn tránh Đoạn Tuấn Hiền, bởi vì cô không muốn cho anh phát hiện mình cự tuyệt anh, sau đó lại khổ sở.
Đột nhiên điện thoại của cô vang lên, là Lý Thái.
"Sau khi tan việc có rãnh không? Tôi muốn hẹn cô đi ăn cơm."
Ngải Hiểu Giai do dự, tại sao Lý Thái phải gặp cô? Anh không phải bởi vì chuyện đã xảy ra ở Hongkong, cũng không có tìm cô rồi sao?
"Phó tổng, có chuyện gì không?"
Lý Thái nghe một tiếng Phó tổng, thì biết rõ cô đang lạnh nhạt với mình, là bản thân anh suy nghĩ nhiều quá.
"Muốn cùng cô nói chuyện một chút."
Ngải Hiểu Giai không phải rất nguyện ý, nhưng hiện tại chỉ có Lý Thái biết cô và đoạn Tuấn Hiền đã kết hôn, hơn nữa còn có thể nói với người khác "Được rồi, tan việc thì gặp." Sau khi tan việc, Ngải Hiểu Giai liền chờ Lý Thái tại cửa công ty, Lý Thái vừa thấy cô liền để cho cô lên xe, sau đó chở cô đi tới một nơi có không khí thật tốt , trong khoảng thời gian này tinh thần Ngải Hiểu Giai không phải rất tốt, cho nên cũng ăn không vô thứ gì.
"Mới mấy ngày không thấy cô...cô cũng gầy thành ra như vậy rồi, còn tiếp tục ăn salad sao?" Lý Thái mất hứng nói.
"Nhưng mà tôi lại ăn không vào cái khác."
Lý Thái vội vàng giúp cô chọn đồ ăn thích hợp với cô.
Ngải Hiểu Giai cảm thấy, nếu như Lý Thái không có cảm giác đối với cô, có lẽ bọn họ sẽ trở thành bạn rất thân, giống như hồng nhan tri kỷ như vậy.
"Lần trước thật xin lỗi, che giấu các ngươi chuyện tôi cùng tổng giám đốc đã kết hôn." Ngải Hiểu Giai biết Lý Thái mời cô ăn cơm chính là muốn nói tới chuyện này, cô cũng chỉ có thể nói xin lỗi, chuyện riêng vốn không nên nói cho người khác quá nhiều.
Lý Thái nhìn mắt cô sưng đỏ, không phải cô và Đoạn Tuấn Hiền xảy ra chuyện gì chứ?
"Tôi tức giận, giận hai người đều không nói, làm hại tôi như một thằng ngốc vậy" Thật ra thì Lý Thái đã sớm không tức giận, sau khi trở về, anh an ủi Hàn Na khóc thì đã suy nghĩ rất nhiều, đó dù sao cũng là chuyện của hai người, bọn họ không muốn nói cũng là bình thường, dù sao ly hôn cũng không phải là chuyện vẻ vang gì, bất quá anh và Hàn Na một người thích một người, lại biết được bọn họ đã từng là vợ chồng, cảm giác kia vẫn là rất kỳ quái.
Ngải Hiểu Giai áy náy.
"Chỉ là cô yên tâm, bây giờ tôi đã tha thứ cho hai người, dù sao hai người chỉ không muốn nói đến chuyện riêng mà thôi, chẳng qua tôi nhìn đoạn thời gian này, ánh mắt Tuấn Hiền nhìn tôi tràn đầy oán hận, chẳng lẽ cô không có tiếp nhận anh ta sao?" Theo đạo lý nói, rất nhiều người sau khi ly hôn muốn hợp lại, đêm hôm đó Đoạn Tuấn Hiền cũng thổ lộ với cô, cô cũng cảm động đến khóc, chẳng lẽ bọn họ còn không có hợp lại sao?
Ngải Hiểu Giai lắc đầu một cái, "Tôi cự tuyệt."
"Tại sao cự tuyệt? ban đầu các ngươi ly hôn là vì lý do gì?" Lý Thái rất kinh ngạc.
"Thật ra thì tôi cũng không biết, là tôi tự ti thôi." Ngải Hiểu Giai ảm đạm cười.