Tuyết Hạ Vy không nghĩ đến Khương Minh Nghiệp lại phản ứng mạnh mẽ đến vậy, tròng mắt cô ta liếc này tràn ngập sự thoả mãn, cánh tay mềm mại như rắn quấn qua cổ của anh.
Cũng thật tiếc, nếu cô chị Tuyết Hạ Huyên của cô không bị mù thì cô ta không chừng đã nhìn thấy cảnh này.
Hai người họ ra sức đáp trả sự nồng nhiệt của nhau mặc cho ở phòng bệnh, vẫn còn có một người đang sống dở chết dở.
Tuyết Hạ Huyên, chị nên chết đi thì hơn! Tôi hận chị!
*
Lâm Nhược Phỉ đi dạo một mình tại con phố vắng vẻ, cô thực mệt mỏi vì không tìm được bác sĩ nào có thể chữa trị cho đôi mắt của Huyên Huyên.
Cô không giúp được góc cho cậu ấy, cô rối rắn lắm, cô bây giờ phải làm sao đây?
Cô có hỏi bác sĩ, họ bảo rằng đôi mắt của cậu ấy chứa quá nhiều lượng axit, vì vậy, rất khó có thể lành lặn..
"Rầm"
Đột nhiên, một chiếc xe ô tô màu đen lao vùn vụt đến, không chút lưu tình hất cô ra xa khoảng mười mét.
Lâm Nhược Phỉ ngã đùng xuống đường, máu me bê bết khắp người, cô bất tỉnh ngay tại con đường vắng vẻ không một bóng người.
Trước khi mê man chìm trong bất tỉnh nhân sự, cô gắng gượng nói một câu:
- Huyên Huyên, cậu sẽ.. không bị.. mù đâu, bởi.. vì, mình sẽ.. giao đôi mắt của mình.. cho cậu.. mình cũng đã sắp chết rồi.. cũng không giúp được gì ngoài việc hiến đôi mắt này cho cậu.. cậu.. ráng chăm.. sóc.. đôi mắt.. này.. cho thật tốt nhé! Huyên Huyên.. mình sẽ nhớ cậu nhiều lắm, cả Tư Vũ nữa, em yêu anh.. em muốn nói câu này lâu lắm rồi.. nhưng bây giờ mới có cơ hội.. em yêu anh.. nhiều lắm.. hẹn gặp lại anh ở kiếp sau!
Tại chiếc xe BMW bên kia, người đàn ông cởi bỏ chiếc khăn che mặt, thần thần bí bí nói:
- Lâm Nhược Phỉ, là do cô đắc tội nhầm người thôi!
*
Lâm Nhược Phỉ, Tuyết Hạ Huyên.. hai con người đang phải đấu tranh kịch liệt với cái chết ác độc!
*
Người đàn ông thần bí nghe được giọng nói đứt quãng của Lâm Nhược Phỉ, hắn từng bước tiến đến gần, vác cô lên vai, tròng mặt loé lên một khảm ác độc khi nhìn thấy bờ vực sâu thẳm cách mười mét.
Hắn không chút lưu tình, vác Lâm Nhược Phỉ đến bờ vực đó, tuyệt tình ném cô xuống.
"Rầm"
Khoé miệng hắn hơi nhếch lên khi nhìn thấy cô gái đang dần dần rơi xuống vực thẳm, hắn đi vào bên trong xe, ngồi ở ghế lái, phóng nhanh trên đường.
*
Trên giường, hai thân ảnh quấn lấy nhau không rời, tiếng thở dốc của người đàn ông cùng tiếng rên của người phụ nữ không ngừng phát ra, làm áp đảo cả căn phòng, khiến căn phòng tràn đầy đầy mùi vị tình dục.
Luận động một lúc lâu, khi cả hai thân ảnh đã mệt rã rời, người phụ nữ nũng nịu dựa vào bờ ngực rắn chắc của người đàn ông, miệng nhỏ không ngừng trách móc:
- Anh.. làm em mệt chết đi được a!
- Yên tâm, anh sẽ đền bù cho em thật xứng đáng! Sweetheart!
Người đàn ông hào phóng nói, khoé môi hơi nhếch lên thành vòng cung, tay bắt đầu không an phận sờ xoạng khắp thân hình nóng bỏng của người phụ nữ đang nũng nịu trong lồng ngực rắn rỏi của mình.
Mà người phụ nữ nghe hắn nói thế, đôi môi đỏ mọng đầy gợi tình không kìm chế được nở nụ cười thỏa mãn, như nhớ tới điều gì đó, cô ta hỏi:
- Honey, việc em nhờ.. anh đã giải quyết xong chưa?
- Tốt! Anh đã sắp xếp ổn thỏa rồi! Đàn em của anh đã làm xong xuôi, em không cần phải quan tâm đến việc đó nữa đâu cưng à!
- Em yêu anh nhất!
- Thành ý một chút.
Người phụ nữ dường như rất hiểu ý người đàn ông, tay cô ta bắt đầu xoa khắp lồng ngực mạnh khoẻ của hắn, đôi môi căng tròn bắt đầu hôn khắp lồng ngực đó.
Tiếp đến, tiếng rên rỉ cùng tiếng thở dốc lại một lần nữa phát ra trong căn phòng đầy dục mỹ.
*
- Ba, mẹ! Con muốn kết hôn với Hạ Vy!
- Cái gì?!!
Ba Khương cùng mẹ Khương kinh ngạc trước lời nói bình tĩnh điềm đạm của Khương Minh Nghiệp.
- Con muốn kết hôn với Hạ Vy!
Khương Minh Nghiệp vẫn duy trì kiên nhẫn, tiếp tục nói với ba mẹ.
- Này! Con bị điên à! Con bé Hạ Huyên nó còn chưa ly hôn với con đấy, hiện tại, con bé vẫn còn lại vợ của con mà con lại muốn kết hôn với người phụ nữ khác! Ba biết ăn nói với nhà bên đó thế nào!
Trong lòng Khương Minh Phàm một cỗ nổi giận điên cuồng bùng cháy, ông không ngờ con trai của mình lại đưa ra quyết định lớn mật như thế này.
Kỳ thật, ông rất hài lòng với cô con dâu Tuyết Hạ Huyên, con bé vừa hiền lành lại lễ phép, mặc dù vợ chồng sống riêng nhưng con bé vẫn thường hay qua nhà ba mẹ chồng, đối với cô con dâu Tuyết Hạ Huyên này ông rất hài lòng.
Con bé rất đảm đang, đảm đang về mọi mặt, nấu ăn ngon, tính tình lại còn hiền lành hiếu thuận.
Chỉ có điều, cô con dâu hiếu thuận này lại lâu quá không có một tin vui nào, hai ông bà đương nhiên sầu não.
Người già thì chẳng mong cái gì ngoài việc có một đứa cháu nội để bế để bồng, hai ông bà đương nhiên không ngoại lệ, hai ông bà đã rất nhiều lần thúc giục nhưng mãi vẫn chưa có tin vui, trong lòng liền thập phần thất vọng.
Mẹ Khương cũng tìm những loại thuốc tốt nhất tẩm bổ cho cô con dâu nhưng rốt cuộc thì vẫn tồn tại ở con số không.