Khương ŧıểυ Kỳ hiểu xem ra không thể trốn tránh làm nhiệm vụ phụ được rồi.
Sau đó cô yếu ớt khó xử hỏi: “Nói như vậy nhiệm vụ của mọi người có bong bóng tình yêu không?”
Mọi người: ???
Giây sau, chỉ có một người đàn ông trung niên mặc tây trang chậm rãi nhấc tay, nuốt nước bọt hoảng loạn nói: “Của tôi không có bong bóng tình yêu nhưng phía trước nhiệm vụ của tôi có bỏ thêm một cái đầu lâu, cái này… có nghĩa là gì vậy?”
Mà nhiệm vụ phụ của ông ta chỉ là tìm thấy cái cây cao nhất trên ngọn núi này thôi, có vẻ… cũng không quá khó.
Người mới đương nhiên không hiểu nó đại diện cho thứ gì nhưng Khương ŧıểυ Kỳ lại chú ý vẻ mặt của Chương Dĩnh có một chút thay đổi nhỏ, tuy rằng còn cười nhạt giải thích có thể là nhiệm vụ đặc thù nhưng ánh mắt anh ta nhìn cô đã mang theo chút tiếc hận
Mà ánh mắt của một người chơi có kinh nghiệm khác - Chu Nguyên càng trắng ra, nhìn cô và người đàn ông trung niên kia, rõ ràng đang bảo hai tấm bia đỡ đạn này chết chắc rồi.
Bởi vì nhiệm vụ phụ bùng nổ của Khương ŧıểυ Kỳ có thêm ký hiệu đặc thù, khiến hai người chơi có kinh nghiệm nhận định cô sẽ chết không cần nghi ngờ gì, thậm chí còn sẽ chết rất sớm, bọn họ cũng dứt khoát lười nghe nhiệm vụ phụ của cô là cái gì.
Khương · bia đỡ đạn · ŧıểυ Kỳ không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
Nói thật, cô thật sự không có dũng khí kể ra nhiệm vụ đen tối như thế trước mặt vô số đàn ông phụ nữ ở đây đâu, cô rất hâm mộ những nhiệm vụ nghe có vẻ rất bình thường của họ.
“Như vậy đã có nhiệm vụ tìm thấy chùa trong núi rồi thì chúng ta lên núi đi, hiện tại không có biện pháp biết thời gian cụ thể, chẳng may trời tối không có chỗ trú thân thì rất nguy hiểm.”
Không có thời gian thực, không có manh mối của Tà Thần, mỗi người có mỗi nhiệm vụ phụ kỳ quái khác nhau, mắt thấy bầu trời âm u quỷ dị, sương khói bốn phía cũng lặng lẽ tới gần họ.
Chương Dĩnh trực tiếp đề nghị lên núi, trò chơi thần quái kinh dị, rất khó hoàn thành nhiệm vụ trong ngày một ngày hai nên bọn họ cần một nơi trú chân.
Mà chùa, nghe có vẻ rất đáng tin cậy.
Khương ŧıểυ Kỳ ngẩng đầu nhìn con đường núi uốn lượn lót đá kia, trong lòng có nỗi sợ không tên, chùa ư… thật sự không thấy đâu. Nhưng cô cần phải đi theo, dù sao Phật tử có thể đang ở chùa.
10 người xếp hàng trước sau vào núi, người đi đầu là Chương Dĩnh, ở cuối là Chu Nguyên, Khương ŧıểυ Kỳ đứng ở chính giữa, phía trước là một cô gái mặc váy dài trắng tên Đào Sương, phía sau cô ta là người phụ nữ công sở hơi lớn tuổi - Lam Tuyết.
Mỗi bậc thềm đá không cao không rộng chỉ vừa đủ bước một chân, ai cũng cách nhau hai ba bước. Khương ŧıểυ Kỳ vừa đi vừa nhìn dưới chân, thềm đá giống như được con người đẽo thành, phía trên còn để lại dấu vết thời đại, trong khe hở là rêu xanh và hoa dại không biết tên, hai bên đường dốc cũng mọc đầy cỏ lạ, phía xa còn có khe đá chảy nước róc rách. .Loại cảm giác này giống như đi dạo trong công viên rừng rậm vào ngày nghỉ vậy.
Đương nhiên không phải ai cũng nghĩ thoáng như Khương Tiều Kỳ, bọn họ bước một bước cũng vô cùng thận trọng, dù gì Chương Dĩnh cũng nói có thể chết bất cứ lúc nào mà.