Vô Tình Lạc Vào Game Kinh Dị, Vô Cùng Hưởng Tình Mị

Chương 1: Lạc Vào Game Kinh Dị

Trước Sau

break

 

Một ngày vô cùng bình thường, ánh nắng rực rỡ, tiếng người xe qua lại tấp nập.
Cá mặn Khương ŧıểυ Kỳ cắm cọc trong nhà cả tháng, hiếm lắm mới bước ra khỏi cửa nhà, cô ra ngoài khu nhà hơn trăm mét để mua ly trà trái cây rồi quay về nhà, mới vừa mở ống hút, đang chuẩn bị ném giấy gói vào trong thùng rác. Chớp mắt một cái, cảnh tượng xung quanh đột nhiên thay đổi.

Không còn đường phố người xe đông đúc, cũng không còn ánh nắng tươi đẹp, gió xuân ấm áp và mùi hương bún ốc thum thủm bay trong gió nữa.

Thay vào đó là một ngọn núi lớn kỳ quái, trên trời phủ đầy mây đen, trời thấp đến mức tưởng chừng như sắp sập xuống, khung cảnh hoang vắng cũng tràn ngập khói sương, sương mù dày đặc như thế rất có cảm giác khủng bố thê lương.
Quan trọng nhất là không có thùng rác!

Khương ŧıểυ Kỳ chỉ có thể bình tĩnh nhét giấy gói vào trong túi quần, sau đó bình tĩnh hút một ngụm trà trái cây mát lạnh, cảm giác ngọt ngào lạnh thấu tim khiến cô nhận ra đây không phải là mơ.

Lúc này cô đang đứng dưới chân núi, dẫm lên con đường đất mọc đầy cỏ dại, trước mặt có một bậc thang đá dẫn lên phía trước, uốn lượn dài ngoằng dẫn vào trong rừng cây, không thấy rõ điểm kết thúc, giống như một cái vực sâu xé rách không gian, u ám tĩnh mịch không một tiếng động.
Cô nhìn như người mất hồn…
Bỗng chốc, sau gáy chợt lạnh đi, như bị thứ gì liếʍ nhẹ một cái, dọa cô hoảng hốt quay đầu!
.… Chẳng có gì cả.
⁹Khương ŧıểυ Kỳ đứng im che cổ mình lại, đến khi gần đó xuất hiện vài người.
Khi nãy cô bình tĩnh hút vài ngụm trà trái cây, nuốt hết mọi bối rối sau khi gặp những chuyện lạ kỳ xuống bụng, phản ứng của mấy người kia lại trái ngược với cô, người thì hoảng sợ giận dữ, người thì sợ hãi quan sát, có hai người thì đang thì thầm to nhỏ.
“Mấy…Mấy người là ai? Đây là đâu?!”
“Không…Không thấy điện thoại tôi đâu, ai có điện thoại thì báo cảnh sát mau đi!”
Vài người hoảng loạn kêu lên, ai cũng nhận ra có gì không đúng, không thấy vật tùy thân đâu cả, Khương ŧıểυ Kỳ cũng chậm chạp kiểm tra điện thoại, sau khi tìm kiếm không có kết quả thì mới tò mò nhìn trà trái cây đang nằm trong tay.

Cũng may Khương ŧıểυ Kỳ cũng nhanh chóng biết đã xảy ra chuyện gì rồi.
Đây được xem như một trò chơi ảo, có điều người thật sẽ đi vào, đồ hoạ chân thật, thành công qua ải thì chắc chắn sẽ nhận được đồ tốt không ngờ tới, trẻ mãi không già cũng không điêu. Nhưng nếu thất bại, thứ bạn phải đối mặt là cái chết, ngay cả trong hiện thực.
Quan trọng nhất là… dường như trò chơi này đi theo hướng kinh dị thần quái!

Khương ŧıểυ Kỳ gật đầu, hút thêm hai ngụm trà trái cây, sau đó thở ra một hơi thật dài… đáng sợ quá đi mà!!!
Làm sao bây giờ? Đời cá mặn của cô vẫn chưa ươn đủ trong nhà mà! Cô vẫn chưa muốn chết đâu!
Khát khao được sống mãnh liệt chưa từng thấy.

Người giải thích thắc mắc cho họ tự xưng là Chương Dĩnh, đã vào trò chơi hai lần, đây là lần thứ ba anh ta tiến vào. Trông có vẻ tầm 28-29 tuổi, ăn mặc bảnh tỏn, diện mạo anh tuấn, cũng không bất an suy sụp vì trò chơi khủng bố này, thậm chí khi nói chuyện còn mang theo nụ cười nhạt, ôn hòa lễ độ khiến mọi người đang căng thẳng cũng phải thả lỏng một chút.

Mọi người cứ bình tĩnh lấy lại tinh thần, có thể nhắm mắt rồi xem giao diện của mình một chút, ở trên sẽ có nhiệm vụ chính và nhiệm vụ phụ lần này, chỉ khi hoàn thành mới vượt ải thành công, sống sót ra ngoài. Tuy rằng có thể nhiệm vụ phụ của mọi người không quá giống nhau nhưng trên cơ bản nhiệm vụ chính sẽ đồng nhất, nếu có thể thì mong rằng chúng ta sẽ chia sẻ nhiệm vụ phụ với nhau, như vậy mọi người có thể nhận được nhiều thông tin hơn, có lẽ còn có thể trợ giúp cho nhau nữa.”

Nghe anh ta nói như vậy, Khương ŧıểυ Kỳ lập tức nhắm mắt xem thử, đúng như lời anh ta nói, thấy được giao diện cá nhân của cô và nhiệm vụ trò chơi.

 

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc