Những người này đều là cường giả siêu cấp tầng chiến lực thứ hai.
Trong tích tắc mộ Nhân Hoàng mở ra, những người này đều không chút do dự, lập tức tiến về phía núi Huyền Vũ.
Cùng lúc đó, không ít cao thủ trong yêu thánh cũng chuẩn bị lên đường!
Ở bên trong Đại Hành Sơn.
VÚT...T...T!! VÚT...T...T!!
Một thân ảnh màu tím mang theo một thân ảnh màu bạc đang bay nhanh tới núi Huyền Vũ.
Chính là hai vị Võ Thánh đứng đầu tộc Nham Thử, là Tử Thử và Ngân Diệu. Tử Thử chính là Võ Thánh thứ tư trong thiên hạ, chiến đấu ở trong lòng đất luôn chiếm được ưu thế thật lớn. Lần này mộ Nhân Hoàng mở ra, hiển nhiên chính là ở trong lòng đất. Cho nên những cao thủ như Càn Ngọc Long, Hỏa La Vương tuyệt đối không phải là đối thủ của Tử Thử Yêu Thánh.
Về phần Ngân Diệu thì là đi theo Tử Thử Yêu Thánh để tìm vận may.
Lúc này Ngân Diệu đã đi vào cấp độ Võ Thánh trung kỳ!
Hắn đã bắt đầu cắn nuốt tinh phách Ngân Diệu.
Sau khi cắn nuốt hết tinh phách Ngân Diệu, thực lực của nó đã ngang với Tử Thử Yêu Thánh. Bây giờ, với thực lực của nó đã có thể đến mộ Nhân Hoàng kiếm một chén canh rồi.
Trên mặt biển.
Ầm ầm!
Một ngọ núi nhỏ nhẹ nhàng nổi lên từ sâu trong đáy biển.
Phù phù!
Một cái đầu cực lớn xuất hiện ở lối vào núi nhỏ này.
- Mộ Nhân Hoàng đã mở ra hả? Cũng nên đi gặp bạn cũ một lần . . . Chắc hẳn Đạo Hoàng dung hợp và Thần Long thượng cổ sau khi dung nhập ý niệm thần hồn người nọ cũng muốn tới mộ Nhân Hoàng đấy? Vạn năm rồi, một vạn năm, cũng nên gặp những người bạn cũ kia một lần. . .
Thần Quy Vương chậm rãi nói rồi di chuyển bốn chân, nhanh chóng đi về phía Đại Chu.
Bản thể của nó chính là con rùa. Nếu không di chuyển trên biển thì tốc độ bò trên đất bằng cũng rất nhanh chóng. Chẳng qua con rùa đen này hơi lười một chút, rất ít khi nhúc nhích mà thôi. Trên thực tế, nếu nó thật sự tiến lên thì không hề thua kém với mãnh thú bình thường.
Sâu trong Nam Man Thập Vạn Đại Sơn.
VÚT...T...T!!
Trên bầu trời, một thân ảnh nhanh chóng đi về hướng bắc.
Người này mặc áo giáp màu đen, sau lưng mọc lên một đôi cánh chim cực lớn, bay cực nhanh. Đây chính là vị yêu thánh thứ hai trong thiên hạ, Đại Bằng Kim Sí Vương!
Mặc dù Đại Bằng Kim Sí Vương là thần thú trấn Kim Phật tự nhưng không phải lúc nào cũng phải ở trong Kim Phật tự . Lần này mộ Nhân Hoàng mở ra, Đại Bằng Kim Sí Vương từ chỗ sâu trong Nam Man Thập Vạn Đại Sơn tiến về phía bắc, đi tới mộ Nhân Hoàng.
Hắn là cường giả đương thời có chiến lực rất lớn, không kém nhiều với Dương Thiên. Thiên hạ to lớn, hầu như không có cao thủ nào có thể uy hiếp được hắn. Cho nên mộ Nhân Hoàng mở ra, dĩ nhiên hắn là người muốn tới đầu tiên.
- Huyền Vũ, tên Trác Tử Dương này thật lợi hại, có thể mở ra mộ Nhân Hoàng. Tiếc rằng tuy bọn hắn mở ra mộ Nhân Hoàng nhưng chưa hẳn đã là người đầu tiên tiến vào trong đó. Mộ Nhân Hoàng vừa mới mở ra, lối vào có vô số khí kình, hư không đều bị đảo loạn, chắc hẳn so với Vân Phong bạo và sâu trong Hàn Băng loạn lưu còn nguy hiểm hơn. . . Nhất định phải đợi một thời gian ngắn mới có thể tiến vào trong đó. . .
Đại Bằng Kim Sí Vương vừa tiến lên, vừa nghĩ trong lòng.
Ầm ầm!
Ầm! Ầm! Ầm! Ầm! Ầm!
Đúng lúc Đại Bằng Kim Sí Vương nghĩ như vậy, đột nhiên từ bên trong Thập Vạn Đại Sơn truyền tới một đợt nổ vang.
Đại địa đều chấn động ong ong !
Giống như là có một con thú hồng hoang cực lớn đang tiến vào trongThập Vạn Đại Sơn này vậy.
Theo bản năng, Đại Bằng Kim Sí Vương nhíu mày, nhìn xuống dưới.
Một mãnh thú cao tầm hơn mười trượng, lớn như một ngọn núi nhỏ đang di chuyển bốn chân đi về phía bắc. Trên người con mãnh thú này rất nhiều hoa văn màu đỏ, lỗ tai cực lớn, trên mặt mọc lên một cái mũi dài… Chính là một con voi!
- Man Văn Thiên Tượng? Chính là nó!
Vừa nhìn thấy con thú cực lớn này, sắc mặt của Đại Bằng Kim Sí Vương lập tức thay đổi.
- Trăm năm trước, Man Văn Thiên Tượng bị cao thủ Đại Chu vây bắt, trốn vào sâu trong Thập Vạn Đại Sơn. Không thể tin được, mộ Nhân Hoàng vừa mở, kỳ ngộ này hấp dẫn được Man Văn Thiên Tượng đi ra. . .
Hầu như ngay khi nhìn thấy Man Tượng thể hình cực lớn kia, hai mắt Đại Bằng Kim Sí Vương lập tức mở trừng trừng...
Trên khuôn mặt bị áo giáp màu đen bao phủ hiện lên vẻ không thể tin tới cực hạn!
Man Văn Thiên Tượng!
Hầu như không cần suy nghĩ, Đại Bằng Kim Sí Vương lập tức liền đoán ra, Man Tượng hình thể vô cùng lớn, chiều cao trên mười trượng, trên người mang theo hoa văn màu máu đang bay nhanh về phía Nam Man Thập Vạn Đại Sơn kia chính là Thần Thú đệ nhất Nam Man, Thần Thú trấn tộc Man tộc, Man Văn Thiên Tượng.
Lực lượng khí huyết của Man Văn Thiên Tượng vượt qua Võ Thánh bình thường, gần đạt tới cảnh giới của Hư Không Võ Thánh.
Chiến xa màu vàng phá toái hư không mà đến, nhanh như chớp bắt lấy một vị cao thủ Võ Thánh của Chân Vũ Môn đúng là Dương Thiên. Chiến xa màu vàng dưới thân hắn đúng là Thiên Binh Chiến Xa.
- Dương Thiên, cái tên loạn thần tặc tử này, còn dám vào trong khu vực Huyền Vũ Sơn ta sao? Mau chóng buông đồ nhi của ta ra. Chúng ta nghĩ đến tình cảm tương giao nhiều năm với ngươi, có thể sẽ bỏ qua cho ngươi!
Không đợi Trác Tử Dương nói chuyện, một vị lão đạo thanh tu bên cạnh Trác Tử Dương đã nghiêm nghị quát.
Đối mặt với đám người Trác Tử Dương liên thủ công giết, Dương Thiên gần như biến sắc.
- Để Bổn công mở mang kiến thức một chút, Thuần Dương Vô Cực Công được xưng gần với Tam Đại Huyền Công rốt cục có điểm nào hơn người?
Dương Thiên nói xong, thân hình nhoáng lên.
Nhanh như chớp lao ra khỏi Thiên Binh Chiến Xa!
Trên người bỗng nhiên phát động từng luồng thần hoang nguyên lực.
Rống rống rống! Hí…! Grào…!
Phân biệt hóa thành các loại mãnh thú như gấu, voi, rắn, báo… hung hăng đụng tới ba luồng chân khí do Trác Tử Dương phát động ra.
Ầm ầm!
Va chạm thoáng một phát, ba luồng chân khí do Trác Tử Dương điều khiển và thần hoang nguyên lực do Dương Thiên phát ra đều nhanh chóng tan rã.
Hầu như cùng lúc đó, toàn bộ đều hoàn toàn tan rã!
Thần hoang nguyên lực do Dương Thiên phát ra dường như còn yếu hơn một chút!
Sau khi thần hoang nguyên lực tan rã hết, ba luồng chân khí do Trác Tử Dương điều khiển dường như còn thừa một chút hầu như một phát hiện ra. Những chân khí này phát ra một tiếng ầm vang, lập tức đập lên người Dương Thiên. Cho dù Dương Thiên đã đạt tới cấp độ Ngũ Trọng Lôi Âm, nhưng bị chân khí trùng kích cũng gần như không chịu nổi, thân hình nhanh chóng lui về phía sau.
Rầm!
Trở lại Thiên Binh Chiến Xa.
Bịch bịch bịch! Bịch bịch bịch!
Hai chân liên tiếp lùi lại bốn năm bước trên Thiên Binh Chiến Xa, thân hình mới miễn cưỡng ổn định lại.
Tuy ăn phải thiệt thòi nhỏ nhưng giờ phút này, Dương Thiên không như lúc trước, chịu thiệt trước mặt Dương Thạc, trong lòng tức giận nhưng sắc mặt vô cùng bình tĩnh.
Dù sao Chân Vũ Thất Sát Trận chính là do trọn vẹn năm vị Võ Thánh Tứ Trọng Lôi Âm, cộng thêm hai vị Võ Thánh Tam Trọng Lôi Âm liên thủ phát động. Đừng nói là sử dụng pháp trận phụ trợ, cho dù không có pháp trận phụ trợ này, bị bảy đại Võ Thánh liên thủ công giết, đương thời, số người có thể ngăn cản được cũng chỉ đếm được trên đầu ngón tay. Dương Thiên có thể ngăn cản một kích này mà không bị thương nặng, đây đã đủ tự ngạo rồi.
- Chân Vũ Thất Sát Trận quả nhiên không tệ. Đáng tiếc Thuần Dương Vô Cực Công này cũng chỉ như vậy thôi, chưa hẳn đã cao minh hơn Bát Hoang Quyết của bổn công bao nhiêu!
- Không dây dưa với các ngươi nữa, Bổn công tiến vào huyệt mộ Nhân Hoàng đây!
Lạnh lùng nói xong, Dương Thiên liền điều khiển Thiên Binh Chiến Xa mạnh mẽ trùng kích, muốn lao ra khỏi Chân Vũ Thất Sát Trận này.
- Muốn ra ngoài? Si tâm vọng tưởng!
Sắc mặt Trác Tử Dương băng hàn.
Trong Chân Vũ Thất Sát Trận này, Từ Thanh Dương, Triệu Kiếm Dương… toàn bộ cao thủ đều cầm các loại pháp khí công kích trong tay, phát động công kích Thiên Binh Chiến Xa.
Tuy những công kích này không thể so với một kích liên thủ lúc trước, nhưng vẫn có thể tạo thành một ít uy hiếp với Dương Thiên.
Ông…!
Đúng lúc này, phía trên Thiên Binh Chiến Xa Dương Thiên đang đứng, đột nhiên có một màn hào quang hiện lên, chống lại tất cả công kích của cao thủ Chân Vũ Môn.
Tuy Thiên Binh Chiến Xa chưa đạt tới bí bảo cấp độ Võ Thánh Ngũ Trọng Lôi Âm, nhưng rốt cục cũng là đệ nhất bí bảo binh gia vạn năm trước, ít nhất cũng là bí bảo cấp độ Võ Thánh Tứ Trọng Lôi Âm, có đủ năng lực phòng ngự nhất định. Tuy không thể nào phòng ngự hết mười phần mười công kích của đám người Từ Thanh Dương, nhưng sau khi chống lại một phần, công kích của Võ Thánh Chân Vũ Môn hầu như không còn tạo được nửa phần uy hiếp với Dương Thiên.