Kiến thức Dương Thạc cũng không nhiều nên không nhận ra được nhiều thiên tài địa bảo.
Nhưng Thần Long cùng Dương Địch thì khác.
Thần Long có được một ít trí nhớ của thượng cổ Thần Long, học thức uyên bác, nên chỉ cần nhìn thoáng qua là nó có thể biết đâu là bảo vật tốt. Dương Địch cũng tương đương như thế. Cô có khả năng đọc qua là không thể quên, một số sách ghi lại thông tin về khoáng thạch, về thiên tài địa bảo của Thiên Âm môn đều ghi tạc trong đầu của cô. Cô gần như chính là một quyển bách khoa toàn thư nên việc tìm kiếm thiên tài địa bảo không làm khó được cô.
- Được, thiếu gia.
Dương Địch lập tức gật đầu.
- Hắc hắc, tiểu gia, có Thần Long ta ở đây thì ngài cứ yên tâm. Tất cả thiên tài địa bảo, khoáng thạch ở đây đều không chạy thoát khỏi hai mắt của ta.
Thần Long cũng cười hắc hắc.
Vèo...o...o!
Thần Long quất cái đuôi xuống, liền nhanh chóng đi tìm những thiên tài, địa bảo và khoáng thạch kia.
- Lúc trước Tử Thử Yêu Thánh người kia không lấy những quáng thạch này đi, hiện tại đều tiện nghi cho tiểu gia rồi. Lấy hết toàn bộ!
Những khoáng thạch đẳng cấp cao kia, Thần Long tự nhiên cũng sẽ không bỏ qua.
Dương Địch bên kia cũng không khác biệt lắm. Phàm là thiên tài địa bảo, khoáng thạch cấp cao, thậm chí là một ít pháp khí cao giai mà nàng biết, chỉ cần hữu dụng với Dương Thạc hoặc là Thần Long, Tiểu Hỏa và bản thân nàng, Dương Địch đều cầm hết toàn bộ. Ví dụ như những pháp khí cao cấp kia, mặc dù không dùng đến nhưng cũng có thể nghiền nát để Bắc Địa Uy Lực Khải hấp thu.
Thứ duy nhất bọn hắn không quan tâm chính là một số viên Bảo Ngọc Khí nhìn như hoa lệ nhưng thực tế lại không có tác dụng quá lớn…
- Ồ?
- Khối ngọc thạch này…
Đang vơ vét bảo vật trong mật thất, Thần Long chợt chấn động.
Hai con mắt cực lớn của nó dường như đang nhìn thấy một thứ khiến nó hơi kinh ngạc, thậm chí là không thể tin.