Vô Tận Thần Công

Chương 37: Lục dương chân khí đốt sạch âm độc

Trước Sau

break
Nặc khí tán

Mãng xà màu xanh khoanh người ở trong hang to, mắt khép, cái lỗ mũi to lớn thỉnh thoảng thở ra mùi tanh hôi. Dương Thạc ngửi mùi tanh này cảm thấy đầu hơi choáng, vội nín thở mới thấy đỡ hơn.

Thực lực của mãng xà màu xanh đạt tới luyện khí trung giai, nếu ngay mặt chống lại thì e rằng Dương Thạc không đỡ được cả nửa hiệp, sẽ bị tiêu diệt ngay tại chỗ. Cho dù Dương Thạc muốn chạy trốn thì ở trước mặt mãng xà màu xanh này, thuận lợi trốn thoát đều là hy vọng xa vời.

Cho nên Dương Thạc chỉ có thể thừa dịp mãng xà màu xanh nhắm mắt nghỉ ngơi thì ăn cắp Huyết Tinh Thạch Nhũ!

Dương Thạc cẩn thận tới gần mãng xà màu xanh.

Năm trượng, ba trượng, hai trượng ...

Càng tới gần mãng xà màu xanh thì Dương Thạc càng cảm giác trên người nó phát ra áp lực cường đại.

- Chắc con mãng xà màu xanh này nuốt vào Huyết Tinh Thạch Nhũ, đang tiềm tu.

Dương Thạc nhìn chằm chằm vào mãng xà màu xanh, vừa đến gần vừa nghĩ.

Mãnh thú giống như mãng xà màu xanh bình thường gần như không cần nghỉ ngơi, suốt ngày đều có thể tinh thần sáng láng. Hiện giờ mãng xà màu xanh khoanh người ở đây, nhắm mắt lại, rõ ràng là trong trạng thái tu luyện. Ở trạng thái này thì tính cảnh giác của mãng xà màu xanh giảm mạnh.

Khối Huyết Tinh Thạch Nhũ chỉ còn lại hơn một nửa, rõ ràng là trong đoạn thời gian này mãng xà màu xanh liên tục cắn nuốt Huyết Tinh Thạch Nhũ, tiến hành tu luyện. Nếu không thì mãng xà màu xanh không có khả năng mau chóng bước vào luyện khí trung giai như vậy.

Khoảng cách một trượng!

Dương Thạc vừa suy nghĩ vừa đến gần mãng xà màu xanh trong phạm vi một trượng.

Nửa khối Huyết Tinh Thạch Nhũ đã là gần trong gang tấc, Dương Thạc nín thở, vươn tay, cực kỳ chậm rãi khom lưng cầm lấy Huyết Tinh Thạch Nhũ.

Dương Thạc cẩn thận cầm lấy, cả quá trình hắn không để Huyết Tinh Thạch Nhũ tiếp xúc đến một hạt cát, không phát ra chút thanh âm.

Dương Thạc lấy được Huyết Tinh Thạch Nhũ thì thầm thở phào, vẫn cẩn thận, cực kỳ thong thả lùi ra sau. Bởi vì người Dương Thạc rắc nặc khí tán, hoàn toàn che giấu mùi của mình, bởi vậy mãng xà màu xanh chửi ngửi thấy mùi bùn đất nham thạch. Theo suy đoán thì nó bản năng không để ý cái mùi cực kỳ bình thường này.

Một trượng ... Hai trượng ... Ba trượng ...

Rất nhanh, Dương Thạc cầm khối Huyết Tinh Thạch Nhũ lùi cách mãng xà màu xanh năm trượng.

Chính lúc này, lỗ mũi mãng xà màu xanh nhẹ nhúc nhích, hít một hơi.

Dương Thạc thấy mũi mãng xà màu xanh hút khí thì tim rớt cái bịch:

- Nguy rồi, mãng xà màu xanh ... Ta lấy đi Huyết Tinh Thạch Nhũ, rốt cuộc vẫn bị nó ngửi được.

Tuy Dương Thạc mượn dùng nặc khí tán ẩn giấu hơi thở của mình, khiến mãng xà màu xanh không phát hiện ra nhưng bản thân hắn lấy đi Huyết Tinh Thạch Nhũ, mãng xà màu xanh không ngửi được mùi của Huyết Tinh Thạch Nhũ thì sẽ phát hiện ra vấn đề.

- Lui!

Dương Thạc không rảnh để ý có đánh thức mãng xà màu xanh không, lắc người vội lùi nhanh ra sau.

Giây sau mãng xà màu xanh trợn to đôi mắt như chuông đồng màu xanh.

- Grao!

Mãng xà màu xanh trợn mắt lập tức thấy Dương Thạc, cũng thấy tay hắn cầm nửa khối Huyết Tinh Thạch Nhũ.

Lại có người tới đây trộm đi Huyết Tinh Thạch Nhũ?

Mãng xà màu xanh rống gầm, mạnh lắc người, tốc độ cực nhanh như tia chớp lao hướng Dương Thạc. Mỗi lần nó lắc người là sẽ vượt lên năm, sáu trượng. Dù Dương Thạc đã lập tức đi ngay, kéo khoảng cách mười trượng với mãng xà màu xanh nhưng nó lắc người chừng hai, ba lần là lập tức chạy tới ngay.

Mãng xà màu xanh há to mồm tá phướng Dương Thạc, hắn cảm giác từ miệng mãng xà màu xanh tỏa mùi tanh hôi.

- Muốn công kích ta sao? Quay về cho ta!

Chính lúc này, tay trái Dương Thạc động, một bình sứ nhỏ xuất hiện trong tay đập mạnh xuống đất, bình sứ vỡ vụn.

Một chùm bột phấn màu đen nổ tung ở trước mặt Dương Thạc.

Đầu mãng xà màu xanh đã tới trước mặt Dương Thạc, há to mồm nuốt vào bột phấn màu đen. Mãng xà màu xanh nuốt phải bột phấn đen thì thân hình chợt co giật.

Xú khí tán!

Mùi hôi đậm đặc làm mãng xà màu xanh khó thể thích ứng.

Thừa dịp mãng xà màu xanh nuốt vào xú khí tán, thân hình bất giác run rẩy thì Dương Thạc lùi ra sau ngay, chớp mắt đã cách vài chục trượng.

Vị trí Huyết Tinh Thạch Nhũ là sâu trong hang trăm trượng, Dương Thạc và mãng xà màu xanh một chạy một đuổi trong giây lát hắn đã đi bảy, tám chục trượng. Mấy giây sau Dương Thạc có thể chạy ra khỏi hang, một khi chạy ra khỏi hang có Huyền Ưng trợ giúp Dương Thạc, dù mãng xà màu xanh có thực lực võ đạo tôn giả cũng không thể làm gì được hắn.

- Grao!

- Grao!

Mãng xà màu xanh nuốt vào xú khí tán liên tục rống gầm.

Chỉ một lát sau Dương Thạc đã rời khỏi mấy chục trượng, mãng xà màu xanh muốn đuổi kị phắn thì hơi khó khăn.

- Gri gri … gri gri!

Chính lúc này, mãng xà màu xanh không lập tức truy kích Dương Thạc mà há to mồm, luồng sương khói đỏ nhạt bắn ra nhanh như chớp, tựa mũi tên nhọn xuyên qua khoảng cách mấy chục trượng, bao trùm Dương Thạc.

- Là độc khí!

Sương khói đỏ này không cần tưởng tượng cũng biết chắc chắn là độc khí mãng xà màu xanh phun ra. Bình thường mãng xà màu xanh không có độc, lần trước Dương Thạc và Huyền Ưng vào hang gặp được con mãng xà màu xanh này thì nó không phun ra độc khí công kích, lần này nó có thể phun độc khí thì rõ ràng là tại nó mới thu được năng lực mới.

Dương Thạc kinh sợ nín thở, sương đỏ này không chỉ thông qua miệng mũi nhập vào người, nhưng vì hắn bị sương độc bao tùm, độc khí len vào lỗ chân lông nhanh chóng chui vào cơ thể.

Trong một giây Dương Thạc cảm giác hành động của mình biên động nhiều, ngay cả suy nghĩ cũng ù lì.

- Độc khí ... Thật mạnh. Thực lực của ta ... Chưa tới luyện khí đẳng cấp, toàn thân lỗ chân lông ... Không thể tự nhiên khép mở, hút vào độc khí e rằng sẽ gặp rắc rối.

Cảm nhận thân thể biến đổi, lòng Dương Thạc run sợ.

Không ngờ hắn chuẩn bị sung túc như vậy, mang theo xú khí tán, nặc khí tán nhân dịp mãng xà màu xanh tu luyện thì ăn cắp Huyết Tinh Thạch Nhũ, cuối cùng vẫn bị phát hiện, thậm chí bị độc khí xâm nhập cơ thể, hành động chậm chạp. Nếu Dương Thạc muốn thoát khỏi mãng xà màu xanh là chuyện không thể.

- Gri gri … gri gri!

Khi đầu óc Dương Thạc nảy ra ý nghĩ này thì bỗng cảm giác chân khí Lục Dương, chân khí Huyền Ưng trong người nhanh chóng vận chuyển.

- Ủa?

Dương Thạc khá kinh ngạc chân khí tự động vận chuyển.

Chân khí Lục Dương, chân khí Huyền Ưng vận chuyển trong kinh mạch của Dương Thạc, độc khí đỏ nhạt xâm nhập vào người hắn mới tiếp xúc với chân khí Lục Dương, chân khí Huyền Ưng thì như bị lửa đốt trọi.

Ngay lập tức Dương Thạc cảm giác lại cử động bình thường, đầu óc xoay chuyển mau.

- Chân khí Lục Dương, chân khí Huyền Ưng có thể khắc chế độc khí?

Trong đầu Dương Thạc nhanh chóng toát ra suy nghĩ:

- Phải rồi, Lục Dương Quyết thoát thai từ Cửu Dương Huyền Công. Chân khí của Cửu Dương Huyền Công được gọi là có thể đốt cháy tất cả âm độc, từng có một vị tiền bối võ đạo lúc nhỏ bị âm độc quấn thân, tu luyện Cửu Dương Huyền Công, âm độc tự động tiêu tán ... Lục dương chân khí của ta cũng có thể khắc chế âm độc ma sao ...

Lại có thể hành động bình thường, Dương Thạc lập tức tăng tốc độ đến cực hạn, không để mãng xà màu xanh đuổi theo, chạy vội ra cửa hang to.

break
(Cao H)Câu Dẫn Cầm Thú Giáo Sư Nhà Bên
Ngôn tình Sắc, Sủng, HIện Đại
Đàn Anh Cứ Muốn Tôi
Sắc, Sủng, Nữ Cường, Nam Cường
Bà Chủ Trọ Muốn Được Yêu
Ngôn tình Sắc, Đô Thị
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc