Vô Tận Kiếm Trang

Chương 870: Phong Tuyết, Bạch Diệp

Trước Sau

break
Bất quá, tử y thiếu phụ mặc dù rút đi, đợi khi xác định mình đã đi xa, Diệp Bạch cũng đuổi không kịp thì thanh âm phẫn hận, không cam lòng của nàng lúc này mới truyền đến, oán hận nói: "ŧıểυ tử thối, lần sau không nên gặp lại ta, nếu không ta sẽ khiến cho ngươi sống không bằng chết."

Nói xong, lúc này mới đi xa, cuối cùng biến mất không thấy gì nữa.

Ở trong Tinh thần lực của Diệp Bạch, nàng hiển nhiên là thật sự rời đi. Cũng không giống như đôi huynh đệ kia, chỉ rời khỏi một đoạn liền quay trở lại, ẩn thân ở một bên.

Mà thấy một màn như vậy, Tuyết Phong liền không khỏi ngạc nhiên, vẻ mặt khó hiểu.

Nàng hoàn toàn không rõ chuyện gì đã xảy ra, tử y thiếu phụ này vì sao lại đột nhiên bị một câu nói hù dọa vừa rồi của Diệp Bạch mà chạy mất. Bất quá, nhìn tình huống này nàng ít nhất có thể khẳng định, nhất định là nam tử kỳ quái đột nhiên xuất hiện ở trước mặt đã cứu nàng.

Cho nên, bất kể như thế nào nàng ít nhất cũng phải nói lời cám ơn. Đồng thời, nàng cũng muốn hỏi rõ ràng xem rốt cục đã xảy ra chuyện gì.

Vì vậy, Tuyết Phong đi về phía Diệp Bạch, đầu tiên là khom người tạ ơn. Rồi sau đó, nàng nhìn Diệp Bạch, kỳ quái hỏi: "Đây là vì sao? Nàng sao lại đột nhiên rút lui? Nàng không phải rõ ràng đang chiếm thế thượng phong sao?"

Diệp Bạch nghe vậy không khỏi khẽ mỉm cười, nhìn nàng nói: "Ngươi vẫn không hiểu sao?"

Thấy Tuyết Phong thần sắc lộ vẻ khó hiểu, Diệp Bạch cười giải thích: "Nàng thiếu chút nữa một chiêu liền giết ngươi, ngươi bây giờ hẳn là hận nàng thấu xương, nếu như gặp lại nàng thì ngươi nhất định sẽ muốn cùng nàng liều mạng?"

Tuyết Phong không khỏi gật đầu, nàng đối với tử y thiếu phụ kia tự nhiên là hận thấu xương.

Diệp Bạch nghe vậy lại lần nữa cười nói: "Vậy ngươi nhìn xem hiện trường có phải hay không chỉ có ba người chúng ta. Ta xuất thủ ngăn trở nàng, mà nàng lại cùng ngươi trở thành sinh tử cừu địch."

Tuyết Phong ngơ ngác một chút, nhưng ngay sau đó nghĩ chốc lát thì ánh mắt sáng lên, trong nháy mắt liền hiểu được, vỗ tay nói: “Phải rồi, trong ba người, ta đối đầu với nàng, không thể trở thành minh hữu, mà ngươi ra tay với nàng, hiển nhiên là không muốn hợp tác với nàng ta. Trong ba người thì hai người chúng ta lại đứng cùng trận tuyến, nàng ta bị cô lập, cho nên...”

Diệp Bạch khẽ mỉm cười, nói tiếp: “Cho nên hoặc là nàng ta lập tức rút đi thì còn có thể giữ được cái mạng, hoặc là hai chúng ta liên thủ, nàng sẽ chết không thể nghi ngờ, cũng không thể có được Thiên Bạc Ngân Đồng. Vì vậy ta mới nói nàng ta cũng là một người thông minh.”

Tuyết Phong sợ run một cái, sau đó liền đột nhiên nở nụ cười.

Nụ cười này của nàng như trăm hoa đua nở, rạng rỡ vô cùng, khiến cho ngay cả Diệp Bạch cũng không khỏi cảm thấy ngây người.

Chỉ có điều dù sao hắn cũng là người có tâm chí kiên định, rất nhanh liền kịp phản ứng.

Mà lúc này, Tuyết Phong nhìn mặt Diệp Bạch, càng nhìn càng cảm thấy quen thuộc, nhưng lại không thể nhớ ra đã gặp nhau ở nơi nào. Nàng nhìn Diệp Bạch, cuối cùng không kìm được tò mò hỏi: “Tiên sinh, chúng ta đã gặp nhau ở nơi nào rồi phải không?”

Nàng vốn còn không cảm thấy gì, chỉ khi Diệp Bạch xuất thủ cứu giúp thì mới cảm thấy kỳ quái. Hai người bọn họ đánh nhau, bất luận Diệp Bạch giúp ai thì người đó khẳng định sẽ thắng.

Mà Diệp Bạch ra tay giúp nàng, điều này cũng không có gì lạ. Nhưng khi đứng gần Diệp Bạch thì nàng lại cảm thấy vô cùng quen thuộc, thậm chí Thiên Tru Kính trong tay cũng mơ hồ có chút chấn động, tỏa ra một cỗ tình cảm thân thiết.

Chẳng qua là khi ngẩng đầu nhìn Diệp Bạch thì nàng lại thấy được gương mặt này hoàn toàn xa lạ, nàng dám khẳng định mình tuyệt đối chưa từng thấy qua.

Chỉ là tại sao nàng lại cảm thấy quen thuộc? Cảm giác kỳ quái, khó hiểu như vậy liền làm cho nàng có chút bối rối.

Ở trên người nam tử trẻ tuổi đột nhiên ra tay cứu nàng này, nàng cảm thấy được một bóng dáng khác, chẳng qua rất mơ mơ hồ hồ. Rõ ràng là hai người hoàn toàn không giống nhau, vì sao lại khiến cho nàng cảm giác đó là cùng một người?

Mà nghe được nghi vấn của Tuyết Phong, Diệp Bạch ngơ ngác một chút, nhưng ngay sau đó liền hiểu được, sờ sờ mặt của mình.

Hắn mỉm cười nhìn Tuyết Phong: “Ngươi chờ một chút.”

Tuyết Phong khó hiểu nhìn đối phương.

Diệp Bạch thả tay xuống, nhắm mắt lại, lặng yên vận chuyển huyền công, thúc dục Thất Biến Cường Thân Quyết đệ lục trọng Phạt Thể Hoán Hình.

Chỉ thấy khuôn mặt của Diệp Bạch ở trước mắt Tuyết Phong lấy tốc độ mà mắt thường có thể thấy được đang không ngừng phát sinh biến hóa nhỏ bé. Đầu tiên là da mặt dãn ra, trở nên tự nhiên hơn, hai mắt khẽ mở lớn, trở lại hình dáng bình thường.

Sau đó khóe mắt thu về, lông mày trở lại vị trí cũ. Một gương mặt trẻ tuổi Tuyết Phong từng thấy qua, hơn nữa sau này chỉ sợ sẽ vĩnh viễn không bao giờ quên liền xuất hiện ở trước mặt nàng.

Tuyết Phong lúc đầu còn cảm thấy khó hiểu, không biết Diệp Bạch muốn làm gì.

Những biến hóa này mỗi cái thay đổi một chút, cảm giác quen thuộc trong lòng Tuyết Phong cũng ngày càng mãnh liệt hơn một phần.

Tới sau đó, khi khuôn mặt thật của Diệp Bạch đã gần hiện ra, lúc này Tuyết Phong mới kinh ngạc há hốc mồm, giật mình nhìn cảnh tượng trước mắt.

Cuối cùng, một khuôn mặt trẻ tuổi liền hiện ra ở trước mặt nàng.

“Ngươi… ngươi là Bạch Diệp?”

Tuyết Phong vẻ mặt không thể tin nhìn Diệp Bạch, kinh hô.

Nàng rốt cục biết tại sao lại cảm thấy người trước mặt quen thuộc đến vậy, tại sao Thiên Tru Kính lại có cảm ứng. Hóa ra là hắn! Nàng rốt cục nhớ lại thời điểm hai người gặp nhau trong buổi đấu giá nhỏ ở Phong Ám Sơn Bạch lần đó.

Lần đó nàng muốn ban đêm đi thăm dò Diệp Bạch, nhưng vì nhận được mật lệnh của tông môn cho nên liền vội vàng trở về.

Mà trong một lần tình cờ, nàng vô tình chiếm được Kỳ Thiên lệnh, hơn nữa còn có cơ hội leo lên U Linh Cổ Thuyền, tham gia Kỳ Thiên thí luyện lần này.

Cho nên hai người mới có cơ hội gặp lại nhau. Còn lần này, cũng là Diệp Bạch ra tay cứu nàng.

Vòng tròn vận mệnh, kỳ ngộ xảo liền trùng hợp như thế.

Chỉ có điều, nàng vẫn không thể tin được Diệp Bạch sao lại đạt tới trình độ khủng bố như vậy. Dịch Dung thuật cao minh trong truyền thuyết, e là cũng không đáng sợ như vậy a. Dù sao, Dịch Dung thuật cần sử dụng rất nhiều công cụ phụ trợ, mà Diệp Bạch thì chỉ cần lực lượng thuần túy đã đem khuôn mặt của mình biến hóa thành một bộ dánh khác.

Đây mới là Dịch Dung Thuật chân chính!

Diệp Bạch phảng phất như cũng hiểu được sự nghi ngờ của nàng. Ban đầu ở buổi đấu giá tại Phong Ám ŧıểυ trấn, bởi vì chẳng qua là mới quen Tuyết Phong cho nên hắn mới lấy tên là họ, lấy họ là tên, đổi thành Bạch Diệp, lúc này mới cười cười nhìn Tuyết Phong nói: “Là ta.”

Tuyết Phong nghi ngờ nhìn hắn: “Nhưng chiều cao, hình thể của ngươi...?”

Diệp Bạch biết vấn đề này nếu không giải thích rõ thì nàng khó mà hết tò mò, cho nên đành biến ra bộ dạng xa lạ vừa rồi, nhìn Tuyết Phong nói: “Đây chỉ là một pháp môn tu luyện thân thể bình thường, tu luyện tới cực hạn sẽ có thể khống chế da thịt, xương cốt, đạt được mục đích dịch dung. Nhưng đây cũng chẳng qua là tạm thời, có thể tùy thời khôi phục.”

Nhìn thoáng qua Tuyết Phong, Diệp Bạch lại nói: “Kỳ Thiên thí luyện lần này rất phức tạp, chuyện kết thù chuốc oán khó mà tránh khỏi, nếu dịch dung thì rất nhiều chuyện sẽ trở nên đơn giản hơn.”

Tuyết Phong nghe vậy cũng liền minh bạch, nói: “Ta hiểu được, bất kể trong này xảy ra chuyện gì, sau khi ra ngoài thì cũng sẽ không có ai nhận ra ngươi.”

Diệp Bạch cười nhẹ một tiếng, trêu ghẹo: “Hiện giờ chẳng phải đã có ngươi nhận ra sao. Chỉ cần ngươi hô lớn một tiếng, đảm bảo.”

Tuyết Phong nghe vậy khuôn mặt đỏ lên, khom người cúi đầu xin lỗi Diệp Bạch: “Thật xin lỗi, là ta đã che giấu ngươi. Thân phận của ta ở Linh Hoa Môn vô cùng bí ẩn, tông chủ nói ta vẫn chưa tới thời điểm xuất thế, cho nên tông môn yêu cầu ta không được dùng thân phận nữ nhi đi lại trong thiên hạ. Cũng vì vậy mà ta phải dịch dung, đổi tên, dùng cái tên Tuyết Phong để hành tẩu.”

Nàng ngẩng đầu nhìn Diệp Bạch, vươn tay, mỉm cười nói: “Một lần nữa nói cho ngươi biết, ta tên Phong Tuyết, đệ tử hạch tâm được ẩn tàng của Linh Hoa Môn, lần đầu xuất thế, cảm tạ ngươi đã cứu giúp.”

Diệp Bạch ngạc nhiên, sau đó tựa hồ nghĩ tới điều gì liền buồn cười, đưa tay bắt lấy tay Tuyết Phong, nói: “Diệp Bạch, Vô Sương Quốc, Tử Cảnh Cốc Thái Thượng trưởng lão.”

Tuyết Phong quay đầu đi, lặng im, hồi lâu sau không nhịn được liền bật cười.

Tuyết Phong, Bạch Diệp, Diệp Bạch, Phong Tuyết, không ngờ hai người bọn họ lần đầu gặp nhau lại đều sửa tên, hơn nữa cách sửa cũng giống nhau như vậy.

Một chút khoảng cách giữa đôi bên đã tan thành mây khói. Mặc dù đây mới là lần thứ ba hai người gặp mặt, những lần trước đều vội vã từ biệt nhưng bây giờ lại tuyệt đối không giống như hai người mới quen biết nhau.

Hai tay tách ra, Tuyết Phong nhìn Diệp Bạch nói: “Diệp đại ca, ngươi xem Thiên Bạc Ngân Đồng này phải làm sao bây giờ?”

Nghe vậy, Diệp Bạch khẽ mỉm cười nói: “Chỗ này do ngươi phát hiện trước, ta mới tới, vốn không nên đòi chia một phần. Chỉ có điều Thiên Bạc Ngân Đồng này đối với ta có chút trọng dụng, dù sao số lượng cũng nhiều, không bằng mỗi người một nửa đi.”

Tuyết Phong nghe vậy, chỉ lắc đầu nói: “Không, nếu Diệp đại ca cố ý làm vậy Phong Tuyết sẽ càng thêm xấu hổ. Nếu không phải Diệp đại ca xuất hiện thì e là lúc này ta đã mất mạng rồi. Ân cứu mạng của Diệp đại ca Phong Tuyết còn chưa hồi báo, Thiên Bạc Ngân Đồng này ta cũng không dám nhận lấy.”

Diệp Bạch nghe vậy, suy nghĩ một chút, nói: “Thế này đi, số Thiên Bạc Ngân Đồng này ta thu. Chỉ có điều ngươi gọi ta một tiếng đại ca thì đã coi như là quen biết. Làm đại ca, ta sẽ đưa tặng ngươi một phần lễ vật, ngươi không thể không thu rồi.”

Tuyết Phong nghe vậy, cắn môi, cuối cùng thản nhiên cười, nhìn về phía Diệp Bạch nói: “Vậy Phong Tuyết cảm tạ Diệp đại ca đã tặng. Trong tương lai, ŧıểυ muội nhất định sẽ hồi đáp đại ca một phần lễ vật khác!”

Diệp Bạch cười một tiếng, cũng không để ý, thuận miệng nói: “Hảo, ta sẽ đợi.”

Nói xong, vì tránh cho đêm dài lắm mộng, sẽ có người tới, hai người liền cùng tới thu lấy Thiên Bạc Ngân Đồng. Đầu tiên là dọn dẹp bụi đất, cát bụi, hòn đá, cây cối xung quanh.

Sau đó thúc dục Huyền lực, không ngừng đề luyện. Cuối cùng, tạp chất ra hết, một mỏ quáng thạch Thiên Bạc Ngân Đồng cỡ nhỏ chỉ tạo thành một khối Thiên Bạc Ngân Đồng to như đầu người, nặng chừng 50 - 60 cân.

Khối Thiên Bạc Đồng Ngân này nhìn qua không lớn, nhưng so với mức độ quý giá của nó thì số lượng này là cực kỳ kinh người. Diệp Bạch khẽ phất tay, bắn ra một đa͙σ kiếm khí, cắt lấy chừng một phần mười là khoảng 5 - 6 cân, sau đó đưa tới trước mặt Tuyết Phong.
break
(Cao H)Câu Dẫn Cầm Thú Giáo Sư Nhà Bên
Ngôn tình Sắc, Sủng, HIện Đại
Gả Cho Nam Thần
Ngôn tình Sắc, Sủng, Tổng Tài
Trò Chơi Ái Tình
Ngôn tình Sắc, Sủng, Đô Thị
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc