Diệp Bạch khí thế trên người đã đạt đến đỉnh phong.
Chỉ thấy hắn hét lớn một tiếng, không chút do dự, hai tay mãnh liện đẩy về phía trước, quát: "Kiếm đi!"
Ở trên đỉnh đầu hắn, tất cả kiếm khí của Vân Động Phong Lôi Kiếm Trận liền đột nhiên tỏa ra hào quang sáu màu vàng(kim), tử (tím), thanh, lam, hồng, lục!
Tiếng rít chói tai từ vô số thanh kiếm như muốn xé rách màng nhĩ, khiếp sợ toàn bộ Quỷ Diện Đảo.
Nghe trận kiếm rít đáng sợ như vậy, Vạn Xà Sơn đột nhiên cảm thấy một hồi tim đập nhanh khó tả. Ngay khi chứng kiến Kiếm Trận lơ lửng trên đỉnh đầu Diệp Bạch, cho dù là hắn, người đã sớm bước vào Bán Vương cảnh cũng không khỏi đột nhiên biến sắc, lớn tiếng nói: "Không tốt!"
Hắn phi thân tới, định ra tay ngăn trở. Nhưng bởi vì hắn lúc trước quá mức tin tưởng thực lực của Tuyển Vô Ưu, rời đi có chút xa, thêm nữa cũng không có chuẩn bị, cho nên căn bản cũng đã không còn kịp rồi.
Trong ánh mắt cực kỳ kinh hãi của mọi người, Vân Động Phong Lôi Kiếm Trận, cùng"Hắc Viêm Cự Trảo" ở trên không rừng rậm ầm ầm chạm vào nhau.
Một tiếng sóng xung kích như gợn sóng trong nước, từ tâm của một vòng tròn, hướng bốn phương tám hướng nhanh chóng khuếch tán, lan tràn.
Tất cả cây cối trong vòng trăm dặm, vẻn vẹn bị luồng sóng xung kích này thoáng đảo qua một phát liền toàn bộ chấn thành tê phấn.
Cùng lúc đó, Diệp Bạch cũng kêu lên một tiếng đau đớn, bay ngược lại, sắc mặt càng thêm tái nhợt. “Oa” một tiếng, ngửa mặt lên trời phun ra một ngụm máu tươi.
Thương thế trên người, lại càng thêm nặng hơn.
Nhưng là... So với hắn, đối diện, Bán Vương cảnh cường giả, Thất Tinh Đàn Truy Hồn Tổ phó tổ trưởng Tuyền Vô Ưu trước ánh mắt kinh hãi cùng không thể tin của đám người ở đây, thân thể liền phảng phất như đồ sứ chi chít nhứng vết rách, trong chớp mắt liền ầm ầm vỡ vụn, biến thành huyết nhục bắn đầy mặt đất.
Bán Vương cảnh cường giả, đã chết.
Đường đường một đời Bán Vương cứ như vậy liền bị mất mạng, vẫn lạc trong tay một thanh niên chỉ mới Trung vị Huyền Tông.
Hết thảy đều là vì sự kiêu ngạo của hắn, một Bán Vương cảnh không muốn người khác ra tay giúp đỡ, tình nguyện sử dụng cấm pháp, thiêu đốt Huyền lực bản thân, thừa nhận di chứng cực lớn, khư khư cố chấp. Nhưng lại không ngờ tới, Diệp Bạch thực lực lại cường đại như vậy.
Chỉ một chút sơ sẩy này liền trực tiếp khiến hắn phải trả giá bằng tính mạng của mình.
Trong khung cảnh đang yên tĩnh một cách đáng sợ, bỗng nhiên, một tiếng hét lớn đột nhiên vang lên: "ŧıểυ tử, ta muốn ngươi chết không có chỗ chôn, dùng mệnh đền mạng..."
Một đa͙σ bóng người đội Kim quan bay tới, người chưa tới, hơn mười đa͙σ thanh sắc cự chưởng trùng trùng điệp điệp đã cách không bổ đến.
Hơn mười đa͙σ cự chưởng trọng điệp cùng một chỗ liền che khuất bầu trời, mang theo khí thế cực kỳ khủng bố bắn về phía Diệp Bạch. Chưa tới gần, xung quanh Diệp Bạch, toàn bộ mặt đất đã lõm xuống ba thốn*.
*1 thốn = 3,33 cm.
Diệp Bạch chỉ cảm thấy một hồi cương phong bắn đến, gương mặt đau nhức như bị dao cắt, bộ ngực không ngừng phập phồng, khí tức tựa hồ hoàn toàn bị áp chế, đá vụn xung quanh bay tứ tung, toàn bộ mặt đất đều giống như bị nhấc lên.
Thân hình vốn đã bị thương rất nặng, lúc này lại có xu hướng càng trầm trọng hơn.
Bất quá, vẻ mặt của hắn lại như cũ là thập phần bình tĩnh, đôi mắt sáng như sao. Diệp Bạch ngẩng đầu, nhìn về Kim quan nhân đang bắn tới, cũng không một chút sợ hãi nào.
Hiển nhiên, thời điểm hắn phát ra Vân Động Phong Lôi Kiếm Trận để quyết tranh hơn thua với Tuyền Vô Ưu, hắn cũng đã nghĩ đến sẽ có một màn này.
Kim quan nhân Vạn Xà Sơn hai mắt đỏ bừng, trong nội tâm lúc này tràn đầy sát ý, xen lân vẻ hối hận. Dưới mặt nạ, khuôn mặt của hắn lúc này đã trở nên vặn vẹo, cực kỳ dữ tợn.
Đáng sợ đến cực điểm.
Hiển nhiên, trước đó hắn quả thật không ngờ, thậm chí không thể tin được kết quả cuộc chiến vừa rồi. Tuyền Vô Ưu dù cho bị thương, nhưng dưới tình huống hắn phát động "Nhiên Lôi Cấm Pháp", kết quả vốn đã không thể thay đổi vậy mà sẽ phát sinh bất ngờ lớn như vậy.
Diệp Bạch chỉ bị thương, còn Tuyền Vô Ưu lại trực tiếp bị chém chết, ngay cả thi cốt đều không còn.
Kết quả này đã vượt ra khỏi sự tưởng tượng của hắn, thế cho nên đợi đến lúc hắn kịp phản ứng thì đã quá muộn rồi.
Giờ phút này, hắn chỉ muốn đem Diệp Bạch phanh thây xé xác, như vậy mới có thể giải được mối hận trong lòng hắn. Thập Nhị Truy Hồn Tổ hoành hành Tử Hoa Vương Quốc, bao nhiêu năm không có địch thủ, không ngờ chỉ trong một khoảng thời gian ngắn đã bị một Trung vị Huyền Tông giết chín người. Hiện tại, ngay cả Bán Vương cảnh Phó tổ trưởng Tuyền Vô Ưu đều đã chết dưới tay Diệp Bạch. Nếu việc này truyền ra ngoài, không bị người cười đến rụng răng mới là lạ.
Kẻ dẫn đội truy lùng Diệp Bạch là hắn, càng sẽ trở thành trò cười trong mắt mọi người.
Hắn có thể tưởng tượng được, sau khi hắn trở về, đối mặt hắn sẽ là dạng ánh mắt gì. Đám người Tông chủ, Phó tông chủ, sẽ đối xử với hắn như thế nào.
Cho nên, hắn vừa ra tay liền thi triển tuyệt chiêu cường đại nhất - "Huyền Nguyên Chưởng Pháp". Vừa thi triển, xung quanh liền hiện lên một tầng sát khí phô thiên cái địa làm cho người ta phải hít thở không thông.
Một kích toàn lực trong cơn phẫn nộ của Bán Vương cảnh cường giả đến cùng đáng sợ đến mức nào, không cần hỏi cũng biết. Chỉ nhìn Diệp Bạch lúc này như một hạt bụi bậm dưới chân núi, lại như con thuyền nhỏ trước sóng lớn cao ngàn trượng. Chỉ cần núi lớn đè xuống, sóng lớn đánh tới, hạt bụi bậm, con thuyền nhỏ sẽ phảng phất như tờ giấy, bị xé thành vô số mảnh vụn.
Rất rõ ràng, Vạn Xà Sơn so với Tuyền Vô Ưu thì còn đáng sợ hơn.
Nhưng cho dù như vậy, Diệp Bạch cũng chưa bao giờ là người chịu khuất phục vận mệnh.
Không để ý cảm giác ngực hít thở không thông như bị đè ép một tảng đá lớn, không để ý tới loại áp bách đáng sợ đang dần tới, cũng không để ý thương thế càng ngày càng nặng, Diệp Bạch khuôn mặt lúc này lại rất bình tĩnh, con ngươi sáng như sao. Dưới tình huống cực kỳ nguy hiểm trước mặt, hắn như trước không hề hoảng sợ, không có chút nào là nôn nóng mất bình tĩnh.
Chỉ thấy, hắn lại lần nữa chậm rãi nâng hai tay lên. Trước cương áp vô cùng vô tận, phô thiên cái địa đang dần bao phủ tới, hắn dùng thủ pháp vô cùng linh hoạt, tốc độ so với bình thường còn nhanh hơn gấp mười lần, nhanh chóng kết xuất kiếm ấn, một lần nữa đem những thanh kiếm trong trận chiến với Tuyền Vô Ưu bay ngược về. Những kiếm khí vốn đang rơi lả tả khắp bốn phía liền chậm rãi tụ lại, sau đó, tạo thành Vân Động Phong Lôi Kiếm Trận mới.
Tiếp đó, hắn điều động tất cả Huyền khí trong cơ thể, không hề giữ lại, lần đầu tiên phóng xuất ra toàn bộ, gia trì vào Kiếm Trận phía trên đỉnh đầu. Nhất thời, Vân Động Phong Lôi Kiếm Trận liền tỏa ra hào quang, càng lúc càng rực rỡ, vô số đa͙σ tia chớp màu tử sắc, lam sắc, hắc sắc, hôi sắc không ngừng tỏa sáng ở trong đó.
“Bùm bùm cách cách” những tiếng va chạm giữa các thanh kiếm không ngừng vang lên. Mà ở xung quanh, lúc này mây đã ngừng bay, gió ngừng thổi, cây yên lặng, lá ngừng rơi.
Lúc này đây, kiếm thế* mà Diệp Bạch ngưng tụ không ngờ lại càng mạnh hơn so với vừa rồi.
*khí thế của kiếm trận.
Kiếm khí phô thiên cái địa, chưa bắn ra đã tập trung vào thân ảnh Kim quan nhân Vạn Xà Sơn phía xa xa, cùng hơn mười đa͙σ Huyền Nguyên Chưởng đang cách không bổ tới.
Đối diện, trong số Hạ vị Huyền Tông, Đỉnh cấp Huyền Sư, dưới uy áp của Kiếm Trận này không ít người hai đầu gối run rẩy, không tự chủ được liền khụy xuống, dường như không chịu được luồng uy áp này.
Càng có không ít người lồng ngực phập phồng, khóe miệng tràn ra tơ máu, đã bị nội thương.
Mặc dù Kiếm Trận của Diệp Bạch không nhằm vào bọn họ. Nhưng bởi vì những người này đều là đứng ở sau lưng Vạn Xà Sơn, đối diện với Kiếm Trận, cho nên kiếm áp vô cùng vô tận, khủng bố đến cực điểm cũng liền tác động một chút lên trên người bọn họ.
Mặc dù bọn hắn thực lực không kém, ở bên ngoài, tất cả đều là đỉnh cấp cường giả, nhưng ở trước luồng kiếm áp đáng sợ này thì vẫn là ngăn cản không nổi, nguyên một đám sắc mặt tái nhợt. Chỉ có Tiêu Trường Phong, Lam Bạch Hiên hai người bởi vì thực lực cao hơn một ít mới không có bị quá nhiều ảnh hưởng.
Nhưng hai người này cũng đều lộ ra vẻ hoảng sợ. Đây rốt cuộc là loại kiếm pháp gì mà lại đáng sợ như thế, như thế nào cho tới bây giờ đều chưa từng nghe nói qua.
Đây chỉ là dư lực mà đã đáng sợ như thế. Nếu như trực tiếp nhằm vào bọn họ, vậy sẽ như thế nào.
Bọn hắn không dám tư tin mình sẽ có thể tiếp được một chiêu này. Vừa nghĩ tới đây, trong số mọi người, dưới luồng kiếm áp khủng bố này, duy nhất không bị bao nhiêu ảnh hưởng là hai Đỉnh cấp Huyền Tông, Tiêu Trường Phong, Thanh Bạch Hiên. Nhưng lúc này, hai người này cũng không khỏi sắc mặt thay đổi.
Tái nhợt vô cùng.
Bán Vương cảnh Tuyền Vô Ưu Tuyền phó tổ trưởng dưới loại Kiếm Trận đáng sợ này, ngay cả một kích đều không chịu nổi. Bọn họ mặc dù thực lực không thấp, nhưng bản thân biết rõ, căn bản không thể nào là đối thủ của Tuyền Vô Ưu.
Ngay cả Tuyền đại nhân đều ngăn cản không nổi, huống chi bọn họ.
Nhìn vô số kiếm khí rậm rạp chằng chịt trôi nổi ở trên đỉnh đầu Diệp Bạch, tất cả mọi người sắc mặt liền trở nên trắng bệch. Vào giờ khắc này, không ít có người đã nghĩ đến việc quay người bỏ chạy.
Nếu như không phải Vạn Xà Sơn vẫn còn ở đây thì chỉ sợ những người này sớm đã chạy trốn lâu rồi.
Sự tình tiến triển đến mức như vậy, bọn họ sớm đã không có bất luận tâm tư gì với việc đuổi giết Diệp Bạch. Nếu như có thể, bọn họ thậm chí muốn vĩnh viễn không bao giờ bước vào Dạ Lang Đảo này dù chỉ một bước, cũng không muốn đối diện người thanh niên Diệp Bạch đáng sợ kia.
Đáng tiếc, đã đến là đã đến, chuyện đã xảy ra thì dù là ai cũng không cách nào cải biến được. Cho nên bọn họ hiện tại chỉ có thể nơm nớp lo sợ đứng ở sau lưng Vạn Xà Sơn, lặng lẽ lui về phía sau một chút, sắc mặt khẩn trương chờ đợi chiến cuộc.
Tim không ngừng đập thình thịch, e sợ sẽ phải chứng kiến một màn đáng sợ nhất, tồi tệ nhất, không ít người đã làm tốt chuẩn bị quay người bỏ chạy. Mặc dù sợ hãi sau khi trở về sẽ bị Vạn Xà Sơn trừng phạt, nhưng rất rõ ràng, bọn họ lại càng không dám đối diện với Kiếm Trận trước mặt hơn.
Vạn Xà Sơn cũng thay đổi sắc mặt.
Hiển nhiên, hắn đồng dạng thật không ngờ uy thế Kiếm Trận của Diệp Bạch lại lớn đến như vậy. Nhìn vào khí thế, không có chút nào là kém hơn những Huyền Nguyên Chưởng mà mình bổ ra này.
Bất quá, hắn đường đường là một vị Bán Vương cảnh cường giả, tuyệt đối sẽ không có khả năng không đánh mà lui. Chẳng lẽ, hắn còn có thể bị một tên Trung vị Huyền Tông nho nhỏ dọa lùi hay sao?
Hừ, cho dù Kiếm Trận của ngươi cường đại đến mấy thì cũng chỉ dùng Huyền Khí để chèo chống. Ta cũng không tin, một tên Trung vị Huyền Tông nho nhỏ như ngươi có thể chèo chống Kiếm Trận đáng sợ như thế được bao lâu.
Mà ta đường đường là Bán Vương cảnh, trình độ tích súc Huyền lực đã hơn ngươi gấp mười lần, công pháp tu luyện càng là Lam giai Đê cấp, xa xa không phải loại người bình thường như ngươi có thể so sánh được.
Hắn tin tưởng vững chắc, chiến đến cuối cùng, hắn nhất định có thể chiến thắng.
Cho nên, sắc mặt trở nên dữ tợn, hắn đẩy ra Huyền Nguyên Chưởng, lại lần nữa tăng thêm ba phần lực, chẳng những không lùi, ngược lại càng đến gần thêm. Mà lúc này, Diệp Bạch phát ra Vân Động Phong Lôi Kiếm Trận cũng đã tới gần.
Hai người ở giữa không trung ầm ầm va chạm vào nhau. Sau một tiếng nổ mạnh cực lớn liền giống như hai quả cầu lửa lớn nổ tung, ở giữa không trung không ngừng tản mát những tia lửa cực kỳ chói mắt.