Hai năm trước đây, trước Dược tông Thủy Tà Thiên mộ huyệt, Ma Y giáo Cực Ma Đại Đế còn chưa đến Đỉnh cấp Huyền sư đỉnh.
Hai năm sau, hắn đã tiến vào nửa bước Huyền Tông cấp.
Cái tốc độ tiến bộ này, cũng là kinh người.
Hơn nữa, sử dụng Ma Hồn Huyết phù, sau đó đánh ra một chưởng toàn lực, thì phổ thông nửa bước Huyền Tông cấp không thể so sánh.
Cho nên, sau khi nhìn thấy Cực Ma Đại Đế lao đến, với uy lực của Ma Hồn Huyết phù, đánh ra một chưởng, tưởng muốn Diệp Bạch chết ngay lập tức.
Nếu như thường nhân, nhìn thấy uy thế chưởng này như thế, khẳng định đều tránh né, nhưng Diệp Bạch lại không như vậy, ngược lại đón một chưởng của Cực Ma Đại Đế liều mạng lao tới, bởi vậy thấy Diệp Bạch phía sau, đám người Diệp Khổ, Diệp Khuyết không khỏi biến sắc.
Nhưng bọn họ vừa nghĩ tới Diệp Bạch có thực lực Trung cấp Huyền Tông, lại cảm thấy thoải mái.
Mộ người bất quá nửa bước Huyền Tông mà thôi, cho dù cường đại, nhưng giả mượn nɠɵạı vật, cũng không thể đánh bại một vị chân chánh Tông cấp cường giả được.
Huống chi, Tông cấp cường giả này là Diệp Bạch, một vị trung cấp Huyền Tông siêu nhiên tồn tại.
Cho nên, đám người Diệp Khổ, Diệp Khuyết yên lòng rất nhanh, sau đó mọi người nhìn chằm chằm, chỉ cần có thể ngộ được một phiến trảo, cũng đủ bọn họ hưởng thụ cả đời rồi.
Đáng tiếc, đám người Diệp Khổ, Diệp Khuyết biết thực lực chân chánh Diệp Bạch, nhưng thực lực của Cực Ma Đại Đế lại cũng không biết.
Phải biết rằng, tên Diệp Bạch, mặc dù ở Thiên Tiên đài tỷ thí kết thúc, đã truyền khắp các quốc gia, cơ hồ không người không biết.
Nhưng Cực Ma Đại Đế bế quan đã lâu, đã sớm không nghe đến thế sự, cho dù chuyện tình Ma Y giáo, cũng một mực không hỏi, chỉ có Ma Y giáo sống chết trước mắt, mới xuất hiện.
Cho nên, khi hắn nghe thấy giáo đồ rung chuông cảnh báo vang lên, lúc chạy tới nhìn thấy chỉ có Diệp Bạch tàn sát Ma Y giáo như vậy, hắn đã nổi điên lao tới.
Hắn nhìn ra Diệp Bạch Bất Phàm, nhưng trên người có hai tấm Ma Hồn Huyết phù có uy lực siêu nhiên, cho dù chân chánh Tông cấp cường giả cũng dám đối chiến, huống chi hắn vốn không tin, Diệp Bạch người trẻ tuổi như thế có thể đạt tới cảnh giới như vậy.
Cho nên, hắn vừa ra tay, đã sử dụng Sát chiêu, muốn đem Diệp Bạch bóp chết.
Đáng tiếc, hắn quá coi thường thực lực Diệp Bạch, nếu như hắn biết thực lực Diệp Bạch chân chánh như thế nào, biết Thiên Tiên đài phát sinh các loạt sự tình, không biết hắn còn xuất thủ hay chạy trốn.
Nhưng ở cái thế giới này, chưa từng có thuốc hối hận.
"Oanh" một tiếng.
Diệp Bạch phiêu phiêu một chưởng, đón nhận ma chưởng của Cực Ma Đại Đế, dĩ nhiên bộc phát ra uy thế đáng sợ, trong khoảng thời gian ngắn, Địa Động Sơn Diêu, nhật nguyệt vô quang, cả Ma Y giáo hậu viện trong nháy mắt tứ phân ngũ liệt, toái thạch bay ngang phạm vi chừng mấy trăm trượng.
Diệp Bạch chỉ cảm thấy lòng bàn tay nóng lên, một luồng âm quỷ Ma khí cực kỳ đáng sợ từ huyệt Lao Cung lòng bàn tay hướng tứ chi bách mạch chính mình xâm đến, nếu như thường nhân, chỉ sợ lập tức bị mất mạng.
Tốn hao mấy vạn tánh mạng luyện chế thành Ma Hồn Huyết phù xác thật cường đại, ngay cả Huyền Tông đột nhiên không kịp đề phòng, chỉ sợ cũng ăn không tiêu.
Nhưng đáng tiếc, hắn gặp phải Diệp Bạch.
Đương nhiên Diệp Bạch vận khởi Huyền khí, tất cả tà khí, tựa như ốc thang phí tuyết, trong nháy mắt tiêu tán, mà Huyền Nguyên của Diệp Bạch bàng bạc, lại như Nộ Đào Quyết hải, từ trong kinh mạch, trùng xông xuất ra, trong nháy mắt tiến vào cánh tay Cực Ma Đại Đế, rồi sau đó phế bỏ.
Tiếng thanh âm cốt cách vỡ vụn thanh thúy vang lên, Cực Ma Đại Đế trong nháy mắt biến sắc.
- Làm sao có thể như vậy?
Đối diện Khí kình, như cùng Nộ Giang đảo hải, mà hắn đường đường là một vị nửa bước Huyền Tông, gặp phải kình khí trước mặt, dĩ nhiên nhỏ bé như vậy.
- Mau lui.
Thấy bất hảo, hắn quyết định thật nhanh, lập tức lui về phía sau, cuối cùng ngăn cách Huyền khí Diệp Bạch tiếp tục quán nhập, nhưng dù như thế, cánh tay phải của hắn cũng hoàn toàn phế đi, thương thế nghiêm trọng như thế, coi như hôm nay không có việc gì, không trải qua bảy tám năm thời gian an dưỡng, cũng không có khả năng chữa khỏi.
- Đáng ghét.
Thối lui đến xa xa, Cực Ma Đại Đế nhìn Diệp Bạch, trong ánh mắt chấn kinh, lại có lửa giận, thậm chí còn mang một chút sợ hãi.
Đã từng ấy năm, hắn chưa từng như vậy.
- Điều này làm sao có thể như vậy? Chẳng lẽ, thực lực hắn so với chính mình còn mạnh hơn, nhưng lại không chỉ gấp hai, mà là gấp trăm lần sao?
Hắn căn bản không thể tin tưởng hai mắt của mình, hắn biết, nếu như hắn lui hơi chậm một bước, thì không phải phế bỏ tay phải như vậy, chỉ sợ chính cả thân hình, đều trong nháy mắt bị Khí kình phá hủy.
Đến lúc đó, coi như thực lực của chính mình có mạnh mẽ, cũng phát huy không được một phần, trở thành cá nằm trên thớt, mặc người chém giết.
Ngay lập tức hăn quát to một tiếng:
- Cực Ma Đại Pháp.
Cực Ma Đại Đế đột nhiên biến hóa, một hóa thành hai, hai hóa thành bốn, 4 hóa 16, mỗi một Cực Ma Đại Đế, đều biến thành một khối Cự nhân cao ba trượng, đem Diệp Bạch bao vây tại giữa. Mỗi một khối phân thân, đều có ma khí lượn lờ, đen nhánh một mảnh, đám U lục Quỷ Đầu, từ từ phát ra
- Xán xán xán xán
Từng tiếng cười quái dị vang lên.
- Mãnh Quỷ Phác Thực Đồ.
Lại lần nữa vang lên, mười sáu Cực Ma Đại Đế, hai tay cùng dương, đánh ra chiêu thức cực kỳ quỷ dị, cuối cùng một tấm Ma Hồn Huyết phù chủ cũng thiêu đốt, hóa thành vô số hắc khí, tụ nhập vào Bách Quỷ Thực Thi Đồ quỷ dị.
Trên tấm thực Thi Đồ, tổng cộng có bảy tên Ma Quỷ, sinh ra lệ giác, tướng mạo hung ác, máu tươi đầm đìa, nhìn cực kỳ đáng sợ.
Rồi sau đó, khí thế trên người Cực Ma Đại Đế, kéo đến đỉnh cao, hai tay đem Trương Mãnh quỷ quái đồ, hướng Diệp Bạch lao đến, muốn bắt vào trong đó.
Thấy thế, Diệp Bạch cũng quát to một tiếng:
- Kiếm đến.
Tùy ý đáng ra một chiêu, tổng cộng sáu thanh trường kiếm, bay vào trong tay của hắn, bị hắn nắm giữ.
Rồi sau đó, hắn liền dùng sau thanh kiếm, đánh ra.
Kiếm khí knh khủng, Hình phá Trường Không, trong nháy mắt, Thiên Địa thất sắc, sau một khắc, Mãnh Quỷ Phác Thực Đồ liền bị phân cách ra vô số Toái phiến, Cực Ma Đại Đế sắc mặt đại biến, thân hình chợt lóe, liền muốn đào tẩu.
Diệp Bạch cười lạnh:
- Hiện tại còn muốn chạy, đã muộn rồi.
Thân chỉ bắn ra.
"Tê" một tiếng, một đa͙σ kinh chỉ kình khủng, như cùng Long Châu phun ngọc, đột nhiên đánh ra, bay về phía thân hình Cực Ma Đại Đế đang muốn đào tẩu.
- Việt Vương Chỉ.
- Phốc.
Cực Ma Đại Đế bày ra tầng tầng phòng ngự vòng bảo hộ, vẫn không ngăn được một chỉ nhẹ nhàng của Diệp Bạch, Việt Vương Chỉ pháp, tuy chỉ một thức, ngay cả Diệp Bạch đều phải kính sợ, mang ra đối phó nửa bước Huyền tông, quả thực là giết gà mà dùng dao mổ trâu vậy.
Lúc này Cực Ma Đại Đế không thể tin được, trong ánh mắt của hắn một chỉ này, trực tiếp xuyên thấu qua hộ thân Huyền Cương khí, từ hắn sau bay vào.
"Phanh" một tiếng, thân hình Cực Ma Đại Đế ngã xuống trên mặt đất, tạo thành một tầng tro bụi.
Đến tận đây, dư nghiệt cuối cùng của Ma Y giáo cũng đã chết ở trong tay Diệp Bạch, đến lúc này, Dạ Ma Quốc đệ nhị đại giáo, Ma Y giáo, rốt cục đã đền tội, vĩnh viễn xoá tên ở thế gian.
Diệp Bạch phất phất tay:
- Đem nơi này đốt đi, Địa phương này, tốt nhất vĩnh viễn không nên ở lại nhân thế.
Phía sau, đám người Diệp Khổ, Diệp Khuyết cung kính lên tiếng, không chỉ chốc lát, cả Yếm Hỏa Ma sơn khói đen bay lên không trung, từng là một phương Yếm Hỏa Ma sơn, trong nháy mắt bị Hỏa Hải nhấn chìm thành một đống đổ nát.
Mà Diệp Bạch, Diệp Khổ, Diệp Khuyết cũng lặng yên rời đi, nhập vào tầng tầng sương mù dày đặc, biến mất không thấy.
Đợi được người khác sau khi thấy khói đặc, chạy tới nơi này thì ở đây chỉ còn phế tích.
Ngày thứ hai, Dạ Ma đệ nhị Đại tông, tin tức Ma Y giáo hủy diệt, tựa như có cánh, truyền khắp các nơi, rồi sau đó tốc độ nhanh chóng lan tràn đến cả Lam Nguyệt công quốc, các Đại tông môn, hiện lên vẻ kinh sợ, mỗi người đều cảm thấy bất an.
Tuy nhiên, ai cũng nghĩ không ra, rốt cuộc là ai làm, ai có bản lãnh như thế, có khả năng một đêm đem tông môn truyền thừa mấy trăm năm đóa diệt?
Mọi thuyết xôn xao, có người nói tốt, có người nói hư, tuy nhiên tất cả, đều cùng Diệp Bạch không có quan hệ gì.
Ba ngày sau, mọi người còn không phục hồi tinh thần lại, ngay sau đó còn thêm tin tức làm người khác chấn kinh, truyền đến.
Vô Sương Quốc một trong ngũ Đại tông môn, Nhật Nguyệt Tông cũng trong một đêm biến mất.
từ Tông chủ cho đến môn hạ đệ tử, không ai sống sót, toàn bộ bị chết, cuối cùng, một thanh đại hỏa, đem tổng đàn Nhật Nguyệt Tông Thánh Địa, Nhật Nguyệt Thánh Sơn, đốt cháy thành đống tro tàn.
Từ đó, Nhật Nguyệt Tông cũng xoá tên khỏi thế gian, Vô Sương ngũ tông, biến thành tứ tông, có người mơ hồ thấy, Nhật Nguyệt Tông bị diệt có năm đa͙σ nhân ảnh, từ từ trên hủy diệt phế tích đi xuống, rất nhanh biến mất không thấy.
Thiên hạ chấn động, nhưng các Đại tông phái, có quyền lực bản lãnh quản việc tông môn, lần này toàn bộ ngậm miệng không nói, phảng phất căn bản không biết hai chuyện tình Đại tông môn hủy diệt.
Gần trăm năm qua, Lam Nguyệt công quốc có một số thảm án lớn nhất chưa được giải quyết, hơn nữa cho đến mấy trăm năm sau, đều có rất ít người biết chân tướng hai tông hủy diệt.
Năm ngày sau đó.
Vô Sương bắc quốc, trên một tòa núi hoang Vô Danh.
Bỗng nhiên "Vèo vèo" tiếng vang, thân ảnh năm người trẻ tuổi, bốn nam mộtt nữ đi đến, tay áo mang phong, đơn bạc và lạnh buốt.
Cuối cùng, dừng trên đỉnh sơn phong, trong đó một người quay đầu hướng bốn người nói.
- Đi ra nơi này liền nhập cảnh nội Huyền Vũ.
Được nghe lời ấy, bốn người kia rốt cục ngừng cước bộ.
Trong đó một tên tóc bạc thanh niên mặt mũi tiều tụy, hướng người đối diện trẻ tuổi nam tử nhẹ giọng nói:
- Diệp Bạch, ngươi bảo trọng.
- Bảo trọng.
còn hai nam một nữ, đi tới bên người trẻ tuổi nam tử, trong ánh mắt, chút mê mộng, cũng đồng thời cúi đầu nói: