Ở trên bồ đoàn sau khi tĩnh tọa một lúc, Diệp Bạch cuối cùng cũng khôi phục lại vẻ bình thường. Khuôn mặt của hắn lúc này vẻ tái nhợt đã biến mất không ít. Diệp Bạch hoạt động gân cốt một chút, cúi người xuống thu hồi hai cây Huyễn Tâm thảo nhét vào bao sau đó mở cửa đi ra ngoài. Ở bên ngoài sắc trời đã dần sáng, Diệp Bạch đóng cửa lại hướng về phía nɠɵạı viện Diệp gia mà ra ngoài. Truyện "Vô Tận Kiếm Trang (Bản dịch vipvandan) "
Hôm nay hắn muốn đi tới một chỗ, vốn dĩ chỗ này đáng lẽ ngày hôm qua phải đi rồi nhưng bởi vì Diệp lão trì hoãn thời gian cho nên hôm nay sau khi nghỉ ngơi, toàn thân Diệp Bạch đã có một tinh thần rạng rỡ, thần khí sáng tỏ.
Nơi mà Diệp Bạch muốn đi chính là Luyện Võ các của gia tộc.
Luyện Võ Các là một nơi có khí thế oai nghiêm, xây dựng bằng gỗ lớn, mái ngói vàng lưu ly, ở dưới ánh sáng mặt trời mà lóe sáng.
Ở Diệp gia, kỳ thực không chỉ có một mình Diệp Bạch không mua nổi huyền kỹ mà có rất nhiều người do cha mẹ chết sớm, hoặc gia đa͙σ sa sút, hoặc bị lỗi lầm gì đó bị gia tộc xử phạt. Những người này có thiên phú cũng không phải xuất chúng cho nên cũng giống như Diệp Bạch phải đi kiếm điểm cống hiến để đổi lấy công pháp của gia tộc. Mà những người như vậy rất ít người có thể có tiền để mua huyền kỹ trân quý, bọn họ coi Luyện Võ các của Diệp gia chính là nơi để tu luyện. Truyện "Vô Tận Kiếm Trang (Bản dịch vipvandan) "
Nơi đây chính là thời gian nghỉ ngơi chính của Diệp Bạch, lúc nào rảnh rỗi hắn đều ở tại nơi này tu luyện.
Trong Luyện Võ các không có huyền kỹ gì cả chỉ có một số kỹ xảo sử dụng vũ khí bình thường thôi, ở Luyện võ các của Diệp gia, có những bộ trụ cột: Trụ cột đao pháp, trụ cột kiếm pháp, trụ cột côn pháp, trụ cột thương pháp, trụ cột chủy pháp, trụ cột công pháp Mỗi trụ cột có ba bộ, tổng cộng là mười tám kỹ xảo.
Những kỹ xảo này đối với đệ tử nɠɵạı tông của Diệp gia đều được miễn phí, bọn họ có thể tùy ý tiến vào luyện tập, không cần thu phí. Tuy nhiên bất kể là kỹ xảo nào đều có một điểm vô cùng giống nhau chính là vô cùng đơn sơ, những động tác này vô cùng đơn giản.
Thứ như vậy dĩ nhiên không thể gọi là huyễn kỹ, thậm chí ngay cả những vũ kỹ bình phàm tu luyện cũng không thể sánh nổi với chúng. Bởi vậy, dĩ nhiên không có người hứng thú đến với nó, mười tám bộ kỹ xảo này bất kể thế nào cũng có một cái tên, Trụ cột kiếm kỹ, trụ cột đao kỹ, trụ cột côn kỹ, trụ cột thương kỹ, trụ cột chủy kỹ, trụ cột cung kỹ.
Những kỹ năng này hoàn toàn không thể đánh đồng với huyền kỹ, uy lực của hai thứ này với nhau giống như một cái trên trời, một cái dưới đất. Tuy nhiên đối với những đệ tử cùng khổ như Diệp Bạch mà nói, những kỹ xảo do luyện võ các này mở ra tuy không tốt nhưng rất có ích cho việc tiến vào thâm sơn cùng cốc có thực lực bảo vệ mình trước các mãnh thú hung hãn.
Diệp Bạch trước kia đã chọn một bộ trụ cột kiếm kỹ, mà một năm trước hắn đã luyện ba bộ trụ cột kiếm kỹ này đến mức thuần thục. Sau đó hắn lại luyện tập ba bộ trụ cột chủy kỹ, cho đến nay cũng đã đại thành. Lần này tới đây hắn đang tự hỏi, không biết mình có nên học thêm một bộ kỹ xảo nữa hay không hay tiếp tục lĩnh ngộ những kỹ xảo mà mình đã học qua.
Lúc Diệp Bạch đi vào trong luyện võ các, trời vẫn còn khá sớm nhưng bên trong đã có những tiếng hô quát của một số đệ tử. Quyền phong chưởng kình của bọn họ mang theo tiếng gió, từ xa đã có thể nghe thấy. Ở trước cửa chính là một lão già mặt dài như ngựa.
Thấy cảnh tượng như vậy, khóe miệng của Diệp Bạch liền nở ra một nụ cười. Hắn không kìm được mà nhớ tới mình trước kia, lúc mới tiến vào Diệp gia, hắn cũng giống như họ, mỗi ngày buổi sáng đều tiến tới nơi này, học tập những kỹ xảo trụ cột, vọng tưởng một ngày kia có thể có được kỹ năng gì mạnh mẽ, nhưng mà..,
Nghĩ đến đây, Diệp Bạch liền lắc lắc đầu, trong ánh mắt của hắn có một vẻ hồi tưởng. Ở đây không biết có bao nhiêu người ngày mai có thể tiếp tục kiên trì đây? Diệp Bạch biết rằng những kỹ xảo này vô cùng buồn tẻ, không thú vị và vô cùng thống khổ.
Hắn đã từng chứng kiến qua rất nhiều cảnh những người tiến vào trong luyện võ các hôm đầu ngày hôm sau đã giận dữ rời đi. nɠɵạı trừ hắn ba năm như một ngày, lúc rảnh đều tới đây còn không ai kiên trì được tới bây giờ.
Những kỹ năng cơ bản này dĩ nhiên là chẳng có gì cao thâm cho lắm, phần lớn là những động tác đơn giản. Tuy nhiên muốn học được nó thì phải tu luyện hàng trăm hàng nghìn lần, đôi khi một cách rút kiếm cũng phải luyện tới một trăm một nghìn lần, một vạn lần. Khi học được, uy lực cũng không giống như huyền kỹ, cho nên nɠɵạı trừ đệ tử nghèo khổ như Diệp Bạch, không ai muốn học tập loại kỹ xảo này.
Kỳ thật, không kể đến những người có tiền khinh thường những kỹ xảo này mà không tiến vào Luyện Võ Các. Mà có rất nhiều người giống như Diệp Bạch, mua không nổi huyền kỹ, không thể không tu luyện những kỹ năng này. Tuy nhiên bọn họ đến một lúc nào đó nhận ra nhữn kỹ năng cấp thấp này học đều không có tác dụng gì, việc tu luyện huyền khí của mình xem ra cả đời đều vô vọng, chỉ phí thời gian, cuối cùng họ bỏ cuộc.
Nhưng Diệp Bạch thì khác.
Diệp Bạch học tập những kỹ xảo này, không phải là do hắn cảm thấy những kỹ xảo này có uy lực lớn mà là hắn hiểu sâu, bây giờ cố gắng một phần chính là có thêm một phần cơ hội, thời gian mấu chốt cũng có thể cứu một mạng của mình, thêm một phần chiến thắng khi mạo hiểm.
Cho nên hắn dường như đem toàn bộ thời gian của mình vào trong những kỹ năng này. Lúc người khác nghỉ ngơi hay ngủ hắn đều luyện tập những kỹ năng đó, mà mỗi lần ra nɠɵạı, mỗi lần mạo hiểm, mỗi lần tính mạng bị đe dọa, thứ kỹ xảo trụ cột này đã nhiều lần cứu tính mạng của hắn.
Cho nên hắn cảm thấy những kỹ năng này hoàn toàn không vô dụng mà là do những người khác vẫn chưa học tới nơi tới chốn. Hắn là người đầu tiên, cũng là người duy nhất kiên trì học những kỹ năng này, trong ba năm đó, không ít đệ tử Diệp gia châm chích khiêu khích hắn nhưng hắn chưa lúc nào dao động.
Hôm nay nghe được những tiếng hô quát, Diệp Bạch lại suy nghĩ. Trong những người này, số người có thể kiên trì được ba năm liệu có mấy ai? Vẫn là những người đó, ngày đầu thì hưng phấn tới học, ngày hôm sau chịu không nổi sự buồn tẻ, vô vị đau khổ mà đã rời đi.
Nghĩ tới đây, Diệp Bạch không kìm được mà lắc đầu cười cười, những người này có thể kiên trì được hay không, mỗi người đã có sự lựa chọn của chính mình.
Lúc này Diệp Bạch tiến tới trước cửa mà đi vào.
Đúng lúc đó, bỗng nhiên một bóng người lóe lên, lão già mặt ngựa không biết từ lúc nào đã tiến tới trước mặt Diệp Bạch, ngăn hắn lại rồi nói:
- Đứng lại!
Diệp Bạch hơi rùn người một chút, hắn đứng tại chỗ rồi nhìn về phía lão giả kia, sắc mặt lạnh lùng nói:
- Lão trượng có gì cần sai bảo?
- Ngươi không thể đi vào!
Lão già mặt ngựa kia dùng một giọng nói đông cừng, kèm theo một ngữ khí trầm trọng phát ra.
Diệp Bạch nhíu mày một cái rồi nói:
- Không cho tại hạ tiến vào sao? Luyện Võ các này hàng năm đều mở miễn phí, tại sao bây giờ lại không cho vào?
Hai hàng lông mày của lão giả kia dựng lên, lão cười lạnh nói:
- Luyện võ các này mở cửa chính là mang lại lợi ích cho gia tộc, còn ngươi ngay cả một bộ huyền kỹ đê giai còn không mua nổi thì còn có thể mang lại ích lợi gì. Ba tháng sau nến như ngươi không thông qua được cuộc khảo hạch thì sẽ bị trục xuất khỏi nɠɵạı tông, cút khỏi Diệp gia. Đối với loại người sắp bị gia tộc xóa tên này, tại sao ta phải cho ngươi vào? Ngươi muốn vào sao? Được, vậy thì mười lượng bạc một lần, một lần không thể quá hai canh giờ, ngươi chọn đi.
Sắc mặt của Diệp Bạch trở nên âm trầm, hắn lạnh lùng nói:
- Làm sao lão trượng biết rằng ba tháng sau ta nhất định sẽ bị đuổi ra khỏi nɠɵạı tông, nếu ta thông qua được cuộc khảo hạch thì sao?
Lão già mặt ngựa kia liền cười ha ha:
- Ngươi… thông qua khảo hạch sao? Ngươi còn chưa tỉnh ngủ sao, loại người không có tiền, không có chỗ dựa, không có tư chất mà cũng muốn thông qua cuộc khảo hạch? Hừ nếu như người có thể thông qua cuộc khảo hạch nội tông, ta sẽ đem tên ta viết ngược lại.
- Nhưng mà…
Hắn cười hắc hắc nói:
- Ngươi không thông qua được cuộc khảo hạch cũng không sao, ngươi muốn tiến vào luyện võ các thì phải tốn mười lượng. Vì sao vậy? Không vì sao cả, gia tộc tại sao phải mở miễn phí luyện võ các cho loại rác rưởi như ngươi, cho nên ta đem quy củ sửa lại, ngươi muốn tiến vào thì mười lượng bạc một lần, bỏ tiền ra hay không bỏ tiền thì do ngươi lựa chọn.
Nói tới đây, lão giả mặt ngựa nhất thời cười to ha ha.
- Đứng nói là tên ŧıểυ tử nhà ngươi mười lạng bạc cũng không có được. Ha ha, vậy thì còn đứng đây làm gì, mau lăn cho xa, nɠɵạı tông này không phải người nào cũng có thể tiến tới, ngươi biến đi, cho nó khỏi bị ô uế.
- Ngươi…
Diệp Bạch giận dữ, tay trái bắt đầu xuất hiện ánh bạch quang, lão giả kia thấy vậy thì cười nói:
- Thế nào, nổi giận phải không? Còn muốn động thủ đánh ta sao? Thế nào, ngươi cắn ta sao? Muội phu của ta chính là chấp sự nɠɵạı tông, ngươi đánh đi, đánh đi, đánh thử xem.
Diệp Bạch tức giận đến mức cả hai mắt đều đỏ lên, tuy nhiên sau một lúc hắn hít một hơi dài, từ từ trở nên bình tĩnh, nhanh chóng thả lỏng toàn thân.
Hắn nhìn lão giả kia, thản nhiên nói:
- Ngươi không sợ đụng đến mối họa sao?
- Mối họa?
Nghe vậy, lão giả kia liền nhất thời cười ha ha:
- Ta là một phàm nhân, vài năm sau sẽ phải xuống mồ, ta phải hưởng thụ cho thật tốt. Huống chi, ngươi cho rằng các trưởng lão thật sự sẽ để ý đến chuyện của một đệ tử Diệp gia sắp bị trục xuất sao? Ngươi có đi báo cáo cũng không ai để ý, ta sợ cái gì, sợ ngươi sao?
Nói tới đây, hắn cười lạnh hắc hắc, trong giọng nói tràn ngập vẻ khinh thường, hiển nhiên đối với một người không tiền không thế như Diệp Bạch, lại không có hậu trường hắn hoàn toàn không để ý đến trong lòng.
Rõ ràng hắn đã nhận định Diệp Bạch không có khả năng trở thành đệ tử nội tông của Diệp gia. Mà cuộc thí luyện ba năm sắp đến, nếu lúc đó Diệp Bạch không đạt được điểm cống hiến theo yêu cầu hắn sẽ bị trục xuất khỏi nɠɵạı tông, người như vậy dĩ nhiên hắn không cần phải lo lắng.
Nếu không thì chắc chắn hắn không dám đối đãi như vậy với Diệp Bạch, bởi vì một khi trở thành đệ tử nội tông, địa vị không giống như bây giờ. Cho dù Diệp Bạch có ra tay giết hắn thì cũng không có ai xen vào. Chỉ vì nhìn thấy tư thế địa vị của Diệp Bạch không có cơ hội tiên vào nội tông cho nên lão già mặt ngựa mới dám khinh thường như thế, thu phí qua cửa của Diệp Bạch.
- Ở bên ngoài ồn ào chuyện gì vậy?
Đúng lúc này một thanh âm trong trẻo của một nữ tử vang lên, kế tiếp một lục y nữ tử mỹ mạo đi ra ngoài. Vừa nhìn thấy Diệp Bạch, nàng liền cười:
- Diệp Bạch, ngươi đã đến rồi sao, còn đứng ở đó làm gì, mau tiến vào đi!
Đây chính là giảng sư Diệp Mỹ Trúc, nàng nghe thấy động tĩnh mà đi ra ngoài.
Diệp Bạch cùng với lão già mặt ngựa kia đều ngẩn người ra, sau đó Diệp Bạch khom người nói:
- Giảng sư.
Mà lão già mặt ngựa kia cũng biến đổi, hắn từ miệt thị chuyển sang cung kính, nịnh nọt nói:
- Diệp đại nhân.
Diệp Mỹ Trúc nhìn hai người mà nhoẻn miệng cười nói:
- Chuyện gì vây, Diệp Bạch, nói cho ta biết đi.
Lão giả mặt ngựa kia liền cảm thấy sợ hãi, hắn tuy rằng có muội phu làm chấp sự đường nɠɵạı tông, làm cáo mượn oai hùm, châm chích khiêu khích Diệp Bạch nhưng đối với Diệp giảng sư này hắn tuyệt đối không dám mạo phạm. Trong lòng hắn nhất thời cảm thấy không yên, hắn sợ Diệp Bạch đem chuyện vừa rồi nói ra cho nên liền cúi đầu, thân thể không tự chủ được mà run lên.
Một khi Diệp Bạch đem hành vi của hắn nói ra, chỉ sợ hắn sẽ lập tức bị trừng phạt, thậm chí ngay cả muội phu của hắn cũng bị trách cứ.
Ở trong trường nhất thời mọi thứ đều trở nên lặng yên, nữ tử kia thấy hai người trầm mặc như vậy thì không hỏi mà nói:
- Diệp Bạch, ngươi tiến vào cửa đi.
Nàng hướng về phía Diệp Bạch mà vẫy vẫy tay, hiển nhiên nhìn ra thứ gì đó.
Diệp Bạch nhìn về phía khuôn mặt xinh đẹp của giảng sư, bỗng nhiên hắn lùi một bước mà nói:
- Không, Diệp giảng sư, nếu như không tiến vào giai đoạn huyền sĩ, Diệp Bạch này nhất định không tiến vào Luyện Võ các nửa bước.
Nói xong hắn quay đầu rời đi, không hề liếc nhìn lão già mặt ngựa kia một cái nào.
- Đứa nhỏ này, hôm nay làm sao vậy?
Nhìn theo hình bóng của Diệp Bạch, Diệp Mỹ Trúc liền cảm thấy nghi hoặc, lúc này bỗng nhiên một thanh âm của một thanh niên nam tử cất lên:
- Trúc muội, có chuyện gì vậy?
- Không có gì, không có gì.
Diệp Mỹ Trúc vội vàng đáp, sau đó nàng liền xoay người đi vào bên trong, lúc đi vào, nàng nhịn không được mà nhìn theo bóng lưng của thiếu niên kỳ quái kia.
Khi Diệp Mỹ Trúc đã đi vào luyện võ các rồi, trên trán của lão giả mặt ngựa bắt đầu toát ra từng luồng mồ hôi lạnh, hiển nhiên đối với chuyện Diệp Bạch không hề tố cáo mình với giảng sư, hắn đã cảm thấy hơi kinh ngạc. Sau đó lập tức hắn cảm thấy hơi khinh thường:
- Phế vật, chính là phế vật, không có tiền, không có chỗ dựa, không có bản sự đã thôi đi, mà ngay cả một chút cốt khí cũng không có. Người ta cho ngươi đi vào mà ngươi còn từ chối, vậy thì cút đi… Truyện "Vô Tận Kiếm Trang (Bản dịch vipvandan) "
Mà Diệp Bạch lúc này đang chậm rãi tiêu sái trở về, ở trên đường về, hai tay của hắn nắm chặt lại, cả móng tay đâm cả vào trong gia thịt, máu đỏ tươi theo đó mà chảy xuống.
- Ngay cả một phàm nhân đến cả Huyền khí tu luyện mà cũng dám khinh thường như thế, tất cả đều vì thực lực, nếu như mình có thực lực của Huyền sĩ thì bọn ŧıểυ nhân còn dám đối xử với ta như vậy sao?
- Hiện tại,một phàm nhân có thể vũ nhục ta như vậy, sau này khi hắn mạnh mơn hắn còn hạ nhục ta đến mức nào nữa, tất cả đều vì thực lực.
Diệp Bạch xoay người về phía lầu gác cao lớn, khuôn mặt hắn hiện ra một vẻ ác độc:
- Ta muốn cho những kẻ vũ nhục ta, khinh thường ta một ngày nào đó phải nhìn với ta bằng một ánh mắt hắn, ta sẽ cho bọn chó má đó, loại vũ nhục này, ta tuyệt đối sẽ không để cho các ngươi gây cho ta lần thứ hai, ta mà không trở thành đệ tử nội tông thì sẽ không bao giờ đến Luyện Võ các một lần nào nữa.
- Diệp lão nhân, ngươi cứ chờ đi, ngươi không phải nói ta không thể qua nổi cuộc khảo hạch sao? Ta sẽ cho ngươi thấy, ngươi không phải nói ta không thể trở thành đệ tử nội tông sao? Vậy thì ta sẽ trở thành cho ngươi xem.
- Một ngày nào đó ta sẽ trở về.
Diệp Bạch lạnh lùng cười, thu hồi tâm tình của mình sau đó xoay người rời đi, lúc này vẻ mặt hắn đã trở nên kiên nghị hơn trước, trong lòng hắn âm thầm nói với mình:
- Diệp lão nhân, ngươi cảm thấy ta không có cơ hội trở thành đệ tử nội tông? Nhưng ngươi có lẽ không biết ta đã đạt tới Huyền khí tầng thứ tám đỉnh phong, chỉ cần cố gắng một chút, ba tháng sau nhất định ta sẽ trở thành đệ tử nội tông, khi đó ta muốn nhìn xem khuôn mặt của ngươi có biểu tình gì!