Diệp Bạch sau khi đi vào thì đôi mắt không kìm được mà bừng sáng.
Hắn chỉ thấy vô số những thạch nhũ hoặc thô hoặc mảnh hoặc thẳng đứng, hoặc rủ xuống, đủ mọi hình thái khác nhau, thiên kỳ bách quái, linh lung sáng trong ở trong băng động, phát ra những băng lam quang mang, huyền mỹ tới tận cùng.
Tuy nhiên, cực đẹp như vậy cũng để lại hàn khí rất lớn. Diệp Bạch vừa đi vào thì thiếu chút nữa đã bị đông cứng thành cột bắng, hắn vội vàng vận khí hóa giải hàn khí, cuối cùng đem huyền khí bảo vệ quanh thân mới có thể chống cự lại được sự rét lạnh. Tuy nhiên, chỉ được một chút thôi hắn đã thấy rét run, quần áo, mũi chân, bốn phía đều được bao phủ bởi một lớp băng mỏng.
Tuy nhiên, hắn ngay cả đi vào trong động cũng không dám, bởi vì chỗ này thực sự là quá lạnh, lạnh đến mức khiến cho người ta phải sợ hãi, bách xích chi hàn đạt tới mức độ nào Diệp Bạch hiểu rõ. Tuy nhiên hắn tình nguyện cho nên vĩnh viễn không cần phải tìm hiểu.
Rét lạnh thấu xương khiến cho hô hấp của Diệp Bạch không khỏi cảm thấy khó khăn. Diệp Bạch thở ra từng làn hơi nước, hơi nước mới bay được một quãng đã đọng lại thành những khối băng nhỏ, rơi xuống mặt đất. Thấy cảnh tượng như vậy, Diệp Bạch không kìm được mà hít một hơi dài.
Đây vẫn chỉ là bên ngoài thạch động, nếu vào bên trong thì thế nào đây?
Đúng lúc này thanh âm của Kiếm lão lại truyền đến trong óc của Diệp Bạch:
- Thiên hạ ảo cảnh, tất cả đều không giống nhau, vô số thực vật hoa cỏ mê ảo thần trí cũng chia làm chín cấp, từ nhất giai đê cấp như Huyễn Tâm thảo, cấp hai trung cấp như Huyễn Đằng, Thứ Huyễn Đằng tới tam giai đê cấp Huyễn Hoa, Nhập Ma Huyễn hoa…. Trong không gian kiếm thạch của kiếm môn chúng ta, đây là nơi lớn nhất thiên hạ về ảo cảnh, cũng là một không gian ảo cảnh chân thực nhất. Vô luận là Huyễn Tâm thảo, Thứ Huyễn đằng hay là Nhập Ma huyễn hoa hay là không gian kiếm thoạt này, kỳ thật tất cả đều giống nhau, những thứ như hồ băng, tuyết động, liệt hỏa, biển đao đều là những nơi khỏa nghiệm ý chí, cũng là nơi nung luyện tốt nhất, điều khác biệt duy nhất chính là…
Nói đến đây, thanh âm của lão giả dừng lại, sau đó lão mới tiếp tục nói tiếp:
- Ví dụ như Huyễn Tâm thảo, Thứ Huyễn đằng, Nhập Ma huyễn hoa, những thực vật này tối đa cũng chỉ có thể chế tạo ảo cảnh đê giai mà thôi. Còn kiếm thạch này chính là cửu giai Huyễn Thạch, là một trong những không gian ảo cảnh cường đại nhất trong thiên hạ, những ảo cảnh trước mắt đều là giải, một khi được giải phong bế sẽ rời khỏi được. Tuy nhiên, trong lúc này thì không giống nhau. Trong lúc này nó đã mô phỏng hết tất cả ảo cảnh trong thiên hạ, vô cùng chân thật, nɠɵạı trừ không thể mang ra bên ngoài còn lại tất cả đều không có gì khác so với thế giới bên ngoài, rét lạnh thật sự là rét lạnh, liệt hỏa thật sự là liệt hỏa, một khi ngươi ở trong đó thì cũng giống như là ở thế giới bên ngoài vậy, cho nên ngàn vạn lần không thể vì nó là ảo mà coi thường.
- Lúc trước, tổ sư kiếm môn chúng ta khi phát hiện ra khối huyễn thạch này thì xem như là trân bảo, bởi vì nó là không gian diễn võ cường đại nhất thế gian, là bảo vật tu luyện mạnh nhất, đồng thời cũng có đủ loại diệu dụng kỳ quái khác. Vì vậy sau đó nó được đẽo gọt lại, trở thành tín vật chưởng môn, đồng thời cung là vật truyền thừa của tông môn, cất chứa vô số kiếm trận nghìn năm của tông môn chúng ta, chỉ cần ngươi đạt đủ điều kiện thì cũng sẽ được nhìn thấy.
- Cho nên, đừng cho rằng mình may mắn, hãy dùng lòng của mình mà cảm thụ nó, dùng biện pháp của chính mình mà bắt nó trở thành một thế giới thật, như vậy ngươi mới có được 1% cơ hội. Thông qua được cuộc khảo nghiệm ý chí mười cấp, hỏa quật dưới lòng đất, hàn động trăm xích tất cả chỉ mới là bắt đầu mà thôi. Ngươi phải nhìn thẳng vào lòng mình, dùng đầu óc của mình để tự hỏi, phải đi thăm dò, tuy nhiên một khi ngươi lựa chọn rời khỏi hoặc là bị chóng mặt mê man trong đó thì khảo nghiệm sẽ tự động được dừng lại, đến lúc đó không còn cơ hội lần thứ hai nữa, kiếm thạch sẽ không thừa nhận ngươi, sư phụ cũng bất lực. Cho nên tất cả phải dựa vào chính ngươi, hài tử ngươi phải bảo trọng, hi vọng ba ngày nữa ta vẫn có thể nhìn thấy ngươi lần nữa.
Lời nói của kiếm lão tới đây thì biến mất, Diệp Bạch không khỏi im lặng, cả người hắn bây giờ thiếu chút nữa đã bị đông thành khối băng trụ, mặc dù biết không gian kiếm thạch này chỉ là ảo cảnh mà thôi, tuy nhiên hắn không có cách nào thoát khỏi ảo cảnh này, bởi vì những thứ kia thật sự là chân thực, thậm chí còn thực hơn cả so với thực, đồng thời lời nói của kiếm lão cũng nhắc nhở hắn, đây không phải là một nơi vui đùa, hơi sơ sẩy một chút thôi cũng có thể chết người. Đây là ảo cảnh cửu giai, so với những ảo cảnh khác thì khác nhau, ảo cũng là thực, thực cũng là ảo, mọi vạn vật đều có thể tự do biến đổi, trong lúc này cái thật nhất chính là ý chí của con người. Lực ý chí chỉ cần không kiên cường một chút thì ở trong này một lát thôi cũng sẽ bị đánh bại, mà kiên trì không được, bất luật là lùi bước hay chóng mặt hôn mê thì khảo nghiệm cũng chấm dứt, lực ý chí của ngươi đã không đủ mạnh thì không có tư cách để tu luyện kiếm trận.
- Ù ù.
Một đóa băng hoa lam sắc bay qua trán hắn, tạo thành một vệt máu.
Một đa͙σ hai đa͙σ ba đa͙σ, bốn đa͙σ…mười đa͙σ… trăm đa͙σ… Rất nhanh bọn chúng đã bắn vào toàn bộ mọi nơi trên da thịt của Diệp Bạch, Diệp Bạch tựa hồ lẳng lặng đứng ở nơi đó, mặc cho băng đâm vào xương vẫn không nhúc nhích, trên khuôn mặt hắn lộ ra một nụ cười quỷ dị.
Ở trên trời linh khí nhàn nhạt bay múa, những thứ này đều là nguyên khí tinh thuần trong thiên địa, một khi được hít vào thì có thể trải qua sự chuyển hóa của trụ cột huyền quyết, có thể hóa thành huyền khí, trở thành huyền sĩ, có thể ngưng kết thành Huyền lực…
Lời nói của kiếm lão vẫn còn vang bên tai của Diệp Bạch:
- Không được cho rằng mình may mắn, hãy dùng chính cái tâm của mình đi, cảm thụ nó, dùng biến pháp của mình. Bắt nó trở thành một thế giới chân thật vậy, ngươi chỉ có thể có 1% cơ hội vượt qua cuộc khảo nghiệm lực ý chí mười cấp này.
Nghĩ tới đây, Diệp Bạch nở ra một nụ cười.
Trong lúc này có lẽ thật sự có thể dùng giả tráo thành thật, trong lúc này chết đi có lẽ chính là chết thật sự, tuy nhiên bất kể thế nào nó cũng là một ảo cảnh.
Chỉ cần là ảo cảnh thì có thể không thừa nhận, hiện tại mặc dù trên người mình có vô số vết máu nhưng là ở bên ngoài, thân thể của mình một chút bị thương cũng không có. Nếu mình sợ hãi những gió băng này, né tránh nó, lùi bước trước nó tất chỉ khiến chí khí suy yếu, trong nội tâm xuất hiện sơ hở. Mà kỳ thật những thứ này hoàn toàn không cần để ý tới, chịu đựng nó bất quá chỉ là chịu đựng một số nỗi khổ căn bản mà thôi, băng động này, chính là khảo nghiệm ý chí. Truyện "Vô Tận Kiếm Trang (Bản dịch vipvandan) "
Ý chí mà hư hỏng thì tâm thần thân thể sẽ tự tán đi, muốn sống cũng khó. Nhưng chỉ cần ý chí bất diệt, thì tất cả đều là hời hợt, tất cả chẳng qua là ảo cảnh, vô luận trong này thế nào nɠɵạı giới cũng không có chút biến hóa, đây là một khối Huyễn thạch, một địa phương cường đại mà thôi. Truyện "Vô Tận Kiếm Trang (Bản dịch vipvandan) "
Vì vậy cái băng động này không phải là khảo nghiệm sự chịu đựng giá rét mà chính là khảo nghiệm sự chịu đựng đau khổ của con người, trong này vô luận thế nào cũng không tránh khỏi được những khối băng bay tán loạn chằng chịt, không có quy luật nào. Con người một khi vì vậy mà thấy sợ hãi, muốn trốn tránh, muốn dùng thân pháp để né tránh thì kết quả cuối cùng cũng chỉ là không thể ở trong băng động này ba ngày. Tồn tại trong không khí này, hàn khí bất tri bất giác đã xâm nhập tới tận xương cốt, tim phổi, tạng phủ từng chỗ từng chỗ một trong cơ thể. Muốn hàn khí đi hết thì nɠɵạı trừ rời khỏi đây chỉ có con đường tử vong. Truyện "Vô Tận Kiếm Trang (Bản dịch vipvandan) "
Mà phương pháp duy nhất để sinh tồn trong ba ngày chính là bảo trì cho Huyền khí của mình tràn đầy, kháng cự giá lạnh, chịu những đau nhức cứa xương này, dùng lòng của mình cảm thụ nó. Nơi này cũng có thiên địa linh khí, hơn nữa là linh khí sung túc nhất, thuần túy nhất trong thiên địa.
Diệp Bạch mỉm cười rồi từ từ khoanh chân ngồi xuống, hắn nhắm mắt che tai, đối với tất cả nɠɵạı cảnh bên ngoài chẳng quan tâm nữa, mặc cho gió xé trên người mình, tạo ra từng vết máu. Trên khuôn mặt hắn vẫn thủy chung mang một nụ cười, không hề có một vẻ buồn bực, hắn nhắm mắt tu luyện.
Ở bên ngoài dưới sự rét lạnh, huyền khí trong cơ thể vận hành với tốc độ tựa hồ so với bên ngoài còn nhanh hơn hai ba phần. Khi phát hiện ra điều này, Diệp Bạch vô cùng kinh hỉ, nếu có thể tu luyện trong hoàn cảnh này, Huyền khí tu luyện sẽ nhanh hơn so với người khác hai ba phần, phát hiện này khiến cho Diệp Bạch quên mất nơi này chính là băng động, hắn toàn tâm toàn ý, nhất tâm vận chuyển hàn khí lên.
Thiên địa linh khí, vô cùng vô tận, tựa hồ như không có điểm dừng.
Huyền khí tu luyện suốt cả đêm không ngừng nghỉ dù chỉ là một giây đồng hồ. Tựa hồ trong cơ thể Diệp Bạch chỉ có Huyền khí, tựa hồ như Huyền khí càng ngày càng lớn mạnh hơn một phần, tinh thuần hơn một phần, mà ở bên ngoài cơ thể của hắn, vô số vết máu trong nháy mắt đã tự động khép lại, khôi phục lại trạng thái ban đầu, loại thống khổ này, tuy Diệp Bạch cảm nhận được sâu sắc nhưng thế nào cũng không để nó ở trong lòng.
Cứ như vậy, ba ngày thoáng chốc đã trôi qua. Ầm một tiếng, ba ngày qua đi, tinh thần của Diệp Bạch rạng rỡ rời khỏi bách xích hàn động. Lúc này Huyền khí tu vi của hắn đã cao hơn một tầng, chính thức bước chân vào Huyền khí tầng thứ chín,.
Tiến vào huyền khí tầng thứ chín, cơ thể của hắn rõ ràng đã tăng thêm huyền khí được vài phần. Nếu như cứ tiếp tục tu luyện như vậy, tin rằng không bao lâu Diệp Bạch sẽ có cơ hội đạt tới Huyền khí tầng thứ mười.
Hắn giờ mới hiểu được lời nói của kiếm lão, nơi này chẳng những là một trong những không gian tốt nhất để luyện võ mà còn là một trong những nơi tốt nhất để tu luyện.
Nhìn thấy hắn đi ra, Kiếm lão vui mừng mỉm cười, hai người nhìn nhau không nói gì. Tuy nhiên cả hai đều hiểu được trong lòng người kia đang nghĩ gì.