Đây đã là ngày thứ năm Diệp Bạch lạc đường trong Liên Vân Sơn mạch.
Nhưng mà, trong năm ngày này, Diệp Bạch cũng không phải không có thu hoạch, ít nhất hắn đã phát hiện thêm hai nhị giai đê cấp dược thảo, Huyền Băng Thảo, ba gốc nhị giai đê cấp độc thảo, Hắc Quả Phụ, tổng cộng đã tăng thêm sáu mươi bảy mươi điểm cống hiến.
Nhưng mà đối với những thứ đó hắn cũng không thèm để ý, bình thường nhị giai linh thảo rất khó gặp nhưng đây là chỗ sâu trong Liên Vân sơn mạch thì những thứ này chẳng đáng gì, có vài lần hắn phát hiện ra nhị giai trung cấp dược thảo nhưng ở bên cạnh đó đều có mãnh thú mạnh mẽ thủ hộ, làm cho Diệp Bạch không dám tới gần. Về sau này hắn mới hiểu được mình có Thiên Niên Hỏa thảo kia chính là do bất ngờ, không có thực lực, ở trong đại sơn này cái gì cũng không có được.
Ở trong tận sâu rừng rậm, Diệp Bạch cẩn thận đi từng bước, ở nơi này ngay cả ánh sáng cũng không chiếu vào được, ban ngày ban mặt mà rừng rậm vẫn tối đen một mảnh, nếu không phải dựa vào cảm ứng linh mẫn thì một số lần Diệp Bạch đã suýt chút nữa gặp tai nạn, dễ dàng gặp nguy hiểm. Các loại mãnh thú ẩn núp trong đó tuy rằng có cơ thể không lớn, thoạt nhìn không có gì đáng chú ý, nhưng có thể sống ở trong Liên Vân sơn mạch này thì chúng chắc chắn không hề đơn giản. Có một lần Diệp Bạch suýt chút nữa bị Huyễn Hỏa xà cắn trúng, may mắn là né tránh được, từ đó hành động của hắn càng thêm cẩn thận.
Diệp Bạch từ từ đi về phía trước, cảnh vật bốn phía vùn vụt lui về phía sau, ẩn tàng không biết bao nhiêu nguy hiểm.
Ở trong rừng rậm, đây đã là ngày thứ sáu Diệp Bạch lạc đường.
Bỗng nhiên hai mắt của Diệp Bạch sáng ngời lên, vui sướиɠ dị thường, bởi vì đã lâu lắm rồi hắn mới nhìn thấy ánh mặt trời, tại nơi đó cách hắn không xa, tựa hồ như có ánh sáng le lói. Diệp Bạch vô cùng vui mừng, ở trong khu rừng âm u này, hắn đã sớm mệt mỏi không chịu nổi, bây giờ nhìn thấy ánh mặt trời, hắn đoán ra ngay cửa ra vào ở gần đây, nhất thời mừng rỡ, thân hình Diệp Bạch tựa như hóa thành một luồng hơi nhẹ, biến mất tại chỗ sau đó đã xuất hiện bên cạnh rừng rậm.
Tuy nhiên, khi hắn đứng ở phía trên triền núi nhìn xuống phía dưới thì có một dã thú kỳ quái đang đứng ở trong hồ nước lục sắc. Diệp Bạch thấy vậy thì ngây người ra.
Xuất hiện trước mặt Diệp Bạch không phải là cửa ra vào mà là một cái hồ lục sắc vô cùng lớn. Hắn nhấc chân đi xuống có thể tới ben cạnh bờ hồ, ở dưới hồ, cá trắng nhảy tung tăng, bên bờ có vô số hoa nở, có hoa màu hồng, có hoa màu đỏ, có hoa màu vàng,thậm chí còn có cả những loài hoa kỳ lạ màu đen đón gió lay động. Trong tiếng gió truyền ra từng đợt thanh âm.
Toàn bộ hình ảnh này hài hòa dị thường, nơi này cũng chính là nɠɵạı đào viên vô tranh, so với Liên vân sơn mạch rộng lớn thì tựa như là một đa͙σ bình vậy, đem nó với thế giới bên ngoài tách ra toàn bộ, không vướng bận một chút trần tục. Tuy nhiên, khi Diệp Bạch thấy cảnh tượng này, sắc mặt của hắn lại trở nên trắng bệch.
Tuy rằng chưa bao giờ tới nơi này nhưng hắn cũng đã từng nghe qua cái tên của nó.
Tứ giai cấm địa, Thú Nguyệt hồ.
Hỏa Vân thành, là một ŧıểυ quốc ở phía đông Thương Mang đại lục, bên một tòa thành nhỏ ở La Lâm quốc, bốn phía Hỏa Vân thành có tổng cộng mười đại cấm địa, trong đó năm cấm địa nhất giai, Huyền giả có thể tự nhiên lui tới, hai cấm địa nhị giai, phân biệt là nơi Diệp gia, La gia dùng làm nơi thí luyện. Hàn Băng Hà là nơi thí luyện của Đạm Thai gia, Hỏa Vân Lĩnh là nơi thí luyện của Thượng Quan gia.
Đạm Thai, Diệp, La, Thượng Quan chính là tứ đại thế gia ở Hỏa Vân thành, lấy Huyền khí làm chủ để tu luyện, dựa vào sản nghiệp của mười thế gia, Diệp gia hiện tại đang xếp thứ hai. Truyện "Vô Tận Kiếm Trang (Bản dịch vipvandan) "
Hỏa Vân lĩnh, Hàn băng hà đều là nơi cho Huyền giả đỉnh nhất tu luyện, cho nên hàng năm vào tháng tám, đệ tử của tứ đại gia tộc thí luyện đều chọn hai nơi này, một khi được thông qua có thể trở thành đệ tử nội tông, không thông qua thì bị trục xuất thành đệ tử nɠɵạı tông hoặc là phải sung một phần tài sản vào sản nghiệp của gia tộc, đảm nhiệm quản sự, hoặc là tự lập môn hộ, khai chi tán diệp, hình thành nên một nhánh nhỏ.
Nhưng mặc kệ thế nào thì cả đời này không có kỳ ngộ gì thì cũng không có cơ duyên tu luyện, chỉ có thể trở thành một người bình thường, chịu vòng luân hồi của sinh lão bệnh tử.
nɠɵạı trừ năm cấm địa này, hai cái nhị giai cấm địa ở bên ngoài, Hỏa Vân Thành còn có tam giai cấm địa khác, mà nơi Diệp Bạch đang đứng chính là một trong số đó. Liên Vân sơn mạch, chỗ mà hắn lấy được Hàn băng kỳ thiết kia chính là Băng Phạt sơn lâm, mà Băng Phạt Sơn lâm, chỗ đó cần phải yêu cầu thể chất rất cao, những người có thể bình thường thường xuyên lui vào tỏng đó thì không phải là trưởng lão tứ đại gia tộc từ Huyền Sĩ trở lên thì cũng là cái đại đệ tử đứng đầu các gia tộc. Những người khác đều không được phép bước vafo, bởi vì đó chính là cấm địa phân chia, nơi đó đều có những mãnh thú đỉnh giai. Liên Vân Sơn mạch, Băng Phạt sơn lâm đều là hai trong ba tam giai cấm địa, có tam giai mãnh thú tồn tại.
Cho dù Diệp Bạch đạt tới Huyền Khí đỉnh phong nếu như không có tổ đội cũng tuyệt đối không dám tiến vào hậu sơn, chỉ dám di chuyển bên ngoài. Các Huyền sĩ cao giai trong tứ đại gia tộc, các trưởng lão cũng không dám tùy tiện tiến vào hai cấm địa này, bởi vì nếu đi một mình một người, nếu bất ngờ gặp phải tam giai mãnh thú thì chắc chắn phải chết không thể nghi ngờ.
Có lẽ chỉ có vài vị Huyền Sư trong tứ đại thế gia mới dám độc hành vào trong Liên Vân sơn mạch, cho dù không địch lại thì chạy trốn cũng không sao.
Tuy nhiên, Ở bốn phía Hỏa Vân Thành, còn có một chỗ mà ngay cả tứ đại thế gia gia chủ cũng không dám bước vào.
Đó chính là địa phương ở trước mắt Diệp Bạch, Hỏa Vân thành bốn phía có duy nhất một cái tứ giai cấm địa, cho nên người ở Hỏa Vân thành gọi nó là Thú Nguyệt hồ.
Cái tên tứ giai cấm địa cũng đủ cho thấy ở sâu trong Thú Nguyệt hồ nhất định có tứ giai mãnh thú tồn tại, tương đương vơi thực lực Huyền tông ở nhân loại. Cho dù có hợp lực cả bốn đại gia chủ cũng không đối phó được với nó.
Đương nhiên, tứ giai mãnh thú không phải tùy ý là thấy được, cũng phải dựa vào may mắn mới thấy. Trong Thú Nguyệt hồ, đi nhiều vẫn chỉ gặp tam giai mãnh thú cao cấp, cho dù là tam giai đê cấp cũng rất ít gặp, nhị giai cao cấp thì càng khó gặp, bọn chúng bình thường chỉ sinh sống bên ngoài Thú Nguyệt hồ.
Tuy nhiên, bất kể là tam giai đê cấp hay là nhị giai cao cấp hiện tại Sở Bạch cũng không thể ngờ được chỗ hắn dang xâm nhập chính là tứ giai cấp địa, chỗ mà tất cả các đệ tử của tứ đại gia tộc cũng không dám tiến vào- Thú Nguyệt hồ.
Ánh sáng mà hắn thấy không phải là cửa ra vào Liên Vân Sơn mạch mà chính là cửa cửa ra vào Thú Nguyệt hồ.
Cho nên trong nháy mắt sắc mặt của Diệp Bạch đã trở nên khó coi, hắn cơ hồ muốn xoay người chạy trốn nhưng bỗng nhiên phát hiện chân mình như dán xuống mặt đất. Ánh mắt hắn bình tĩnh nhìn về phía ven hồ, mấy đóa hoa màu đen kia được gió thổi qua, loại hoa này hắn đã đọc tại tàng thư các, đây chính là linh hoa tam giai đê cấp, Hắc Sắc nhiếp hồn hoa, nó đón gió phát ra thanh âm, có hiệu quả nhiếp hồn, chỉ cần tâm chí không kiên định, nghe một chút thanh âm sẽ bị loạn lạc thậm chí là bị điên.
Tuy nhiên, giá trị của nó cũng không sánh kịp. Đây là lần đầu tiên Diệp Bạch nhìn thấy tam giai linh hoa, so với Thiên Niên Hỏa thảo trong người hắn thì một trời một vực.
Đây chính là tứ giai cấm địa, tam giai linh hoa có thể tùy ý mà thấy được, ngược lại bên trên bờ hồ, nó còn đón gió lay động, nhưng không ai dám ngắt lấy.
Diệp Bạch đương nhiên cũng không dám, tuy rằng hắn hận không thể lập tức tiến đến, đem mấy đóa hoa nhiếp hồn kia ngắt vào trong lòng bàn tay nhưng hắn biết rằng nơi này chính là tứ giai cấm địa Thú Nguyệt hồ, ngay cả cước bộ hoạt động hắn dường như cũng không có khí lực.
Tuy nhiên, sau một lúc lâu hắn đột nhiên bừng tỉnh lịa, vẫn biết là sau khi trúng nhiếp hồn âm xong, phải rời khỏi Liên Vân sơn mạch, nhưng đúng lúc này một thanh âm “soàn soạt” bỗng nhiên truyền đến.
Thân hình này màu đỏ rực, ở dưới ánh mặt trời dựng thẳng lên, chiếu vào hai mắt Diệp Bạch khiến hắn nhức nhối.
Hắn nhất thời gồng người lên, cả người vô cùng lo lắng.