Vô Sắc Vô Hoan

Chương 13

Trước Sau

break
Nam Cung thế gia đãi ngộ thật sự không tệ, ta chỉ là một nha hoàn cấp thấp nhất, phòng ở rộng rãi, có thể để được 2 cái giường, đệm chăn trải giường đều dày và mới tinh, còn có người đến đo may quần áo, dùng vải tuy màu sắc rất đạm, nhưng dệt rất kỹ, còn tốt hơn so với bộ đồ ta mặc hồi Tết. Còn phát thêm một bộ đồ trang sức bằng bạc kiểu dáng đơn giản, mỗi tháng 1 hộp dầu bôi tóc, mấy nha hoàn tỷ tỷ khác còn có son phấn. Thạch Thạch không có hứng thú với trang sức của ta, hắn hài lòng nhất là trong thức ăn mỗi ngày đều có thịt! Hơn nữa còn là cơm tẻ! (nino: gạo tẻ mắc hơn gạo tiểu mạch ở Lý gia trang hay dùng)

Ngày đầu tiên hắn ăn 3 bát to, ta nhịn không được sờ sờ bụng hắn, hỏi hắn ăn nhiều đồ như vậy đến tột cùng vào chỗ nào ?

Thạch Thạch nổi giận, cũng phải sờ bụng ta trả thù, ta sợ tới mức nhảy dựng lên vây quanh cái bàn trốn, liên tục kêu:“Phi lễ!”

“Đồ lưu manh! Sao có thể không quy củ như vậy! Con gái người ta thân mình quý giá, ngươi có thể tùy tiện sờ sao?!” Nữ đầu bếp chạy nhanh đến, bắt được hắn, mắng té tát.

Thạch Thạch buồn bực :“Vì cái gì Lạc nhi có thể sờ bụng ta?!”

Nữ đầu bếp sửng sốt một chút, cười nửa ngày, sau đó dùng tay nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của hắn, giải thích:“ Thân mình nam nhân không đáng một xu! Sờ hai cái thì có sao?!” (nino: câu này ta ko đồng ý ah~ >_<)

Không đáng một xu, Thạch Thạch bị đả kích , hơn nữa bộ dạng hắn đáng yêu, tính tình quật cường, khuôn mặt nhỏ nhắn luôn nhăn nhó, làm cho các đại tỷ đại nương thấy đều muốn chọc, thường thường lấy đề tài này ra. Tức giận khiến hắn mỗi lần nhìn thấy ta đều nhỏ giọng mắng:“Ngươi là đồ lưu manh!”

Ta có chút áy náy, liền vỗ bả vai hắn, an ủi thật lâu.

Hắn vẫn là hận muốn cắn ta.

Kỳ thật mấy ngày này ta cũng không phải tốt lắm, từ lúc vào Nam Cung thế gia tới nay, cũng chưa ngủ ngon được một giấc, mỗi ngày nằm trên giường, nghe giường bên tiếng ngáy, lăn qua lộn lại: Mình đã cẩn thận đến vậy, vì sao còn có thể rơi vào hang sói? Đến tột cùng là làm sai chỗ nào?

Chuyện đã tới nước này, truy cứu sai lầm trước kia đã vô ích, may mắn là, vận mệnh Lâm Lạc Nhi vẫn có chút thay đổi. Nguyên bản 8 tuổi hẳn là trở thành nghĩa nữ của Nam Cung Hoán, hiện tại chính là nha hoàn cho Nam Cung thế gia, có lẽ tương lai còn có thể phát sinh thay đổi tốt hơn, sẽ không lâm vào tình thế vạn kiếp bất phục.

Ta rốt cục quyết định không oán trời trách đất nữa, tích cực khai triển công tác thu thập tình báo, hoàn toàn điều tra tính cách của hai cầm thú và các loại quy củ của Nam Cung thế gia, hòng tìm ra phương pháp rời đi.

Mỗi ngày quét tước bậc thang xong, lúc những người khác đều đi nghỉ ngơi, ta cố kéo hai cái đùi đau nhức, lộ vẻ tươi cười ngọt ngào như mật, đến phòng bếp hỗ trợ, rửa chén nhặt rau, vừa khiến các nữ đầu bếp cao hứng, vừa hỏi thăm các loại tin tức.

8 vị nữ đầu bếp đều đã xuất giá, lúc tán gẫu đúng là có thể so với 4000 con vịt, chuyện mắt thấy, tai nghe …… các loại tin tức hư hư thật thật trong miệng các nàng truyền lưu còn nhanh hơn gió, hơn nữa chừng mực rất lớn, hoàn toàn không để ý con nhóc ngồi bên là ta:

“ Tài học của Minh thiếu chủ chúng ta cũng coi như số một số hai so với các công tử giáo dưỡng ở Trung Nguyên thế gia, vậy mà không hề làm cao, giúp người cứu khổ, khiêm tốn có lễ, không hề giống đám tiểu nhân cuồng vọng, có chút tiền đồ liền vểnh đuôi cao ngất!” (nino : Tiểu Minh của ta mà so với đám đó, hứ >_<)

“Nghe nói thiếu gia bắt đầu từ lúc 5 tuổi, mỗi ngày giờ Mẹo rời giường tập võ 2 canh giờ, cùng tiên sinh đọc sách 1 canh giờ, buổi trưa dùng cơm, sau tập thi họa, giờ Thân luyện khinh công ám khí, giờ Dậu tu nội công, sau đó dùng xong cơm chiều đi nghe chủ tử giảng giải võ học tinh yếu, giờ Hợi trở về còn tiếp tục ôn thư, mỗi ngày kiên trì, buồn tẻ như thế cũng không từ nan.” (nino : khâm phục ! khâm phục !)

“Nếu tiểu tử nhà ta có thể có một nửa cần cù của thiếu chủ, ta và phụ thân của hắn phải đi phần mộ tổ tiên đốt nhang, cúng lợn sữa, ai……”

“Nghe nói năm nay thanh niên tài tuấn mấy đại thế gia luận bàn, Minh thiếu chủ của chúng ta nắm chắc đỗ Trạng nguyên!”

“Cho dù như thế, Hoán chủ tử vẫn không vừa lòng Minh thiếu chủ, lúc trở về còn giáo huấn một chút, nghe nói là cái gì chiêu thức không tốt, Minh thiếu chủ bị mắng đầu cũng không dám ngẩng lên, thật sự là đáng thương.”

“Lưu tẩu tử, ngươi làm đã lâu, đừng nói lung tung, Hoán chủ tử cũng vốn không quá thích cười, có hà khắc với thiếu chủ một chút, nhưng hạ nhân chúng ta chỉ cần không làm ra đại sai, không nói huyên thuyên, ngài tuyệt đối không phát giận .”

“Chủ tử là thân phận như thế nào? Chúng ta cũng không phải trước mặt hầu hạ, ngài làm sao nhìn tới? Dù sao tiền thưởng không tới tay, trách phạt cũng không tới thân, chúng ta chỉ cần cẩn thận, đừng chọc Vương tổng quản (papa của tiểu Vương quản sự nè ^_^) nổi giận là tốt rồi. Bất quá nghe nói gần đây Hoán chủ tử tâm tình không tệ, ngài vừa mới đem về Liễu Tam nương hoa khôi Giang Nam, Bạch Quyên nha đầu xa xa liếc mắt xem qua một cái, nói là mày như lá liễu, mắt hạnh nhân, môi anh đào, thắt lưng nhỏ, gió thổi có thể ngã. Hiện tại an bài ở Nghinh Phong hiên, ngày ngày sủng hạnh,……”

“Xinh đẹp có rắm dùng! Cũng chỉ là hiện tại được sủng ái, Hoán chủ tử cũng không lưu nữ nhân tại bên người quá hai năm, sau hết thảy tiễn bước.”

“Ai…… Ba năm trước đây, không biết tên Hồng nhi hay là Tiểu Hồng cô nương, bị chủ tử đưa cho An Nhạc Hầu, sau đó trốn chạy về, giữa đại tuyết quỳ gối bên ngoài liều mạng gõ cửa, khóc sướt mướt, chủ tử còn không phải cứng rắn phái người đưa nàng trở lại, cũng không biết hiện tại ra sao. ? ”

“Thiếp thất bỏ trốn còn có thể tốt sao? Đưa trở lại hai ngày sau liền bạo bệnh bỏ mình , cha mẹ nàng được an táng bạc thật nhiều, còn vui vẻ thật sự nữa cơ. ”

“Ai, thật đáng thương. Vẫn là Minh thiếu chủ của chúng ta tốt, 13 tuổi ngày thường quy củ, chưa bao giờ có gì với nha hoàn, thật sự chính phái.”

“Cáp, ngươi muốn nói Hoán chủ tử không đủ chính phái sao? Cẩn thận Vương tổng quản trượng hình đánh chết ngươi!”

“Lúc bị đánh, ngươi đừng còn lớn tiếng như liễu nương tử,‘Ôi, đại gia, tha nô đi.’‘A nha, ta ăn không tiêu !’ ha ha!”

“Lắm miệng, cẩn thận ta xé rách miệng của ngươi!”

“Lạc nhi? Lạc nha đầu? Ngươi làm sao cả người đều run không ngừng a? Sắc mặt còn trắng như vậy, là quần áo mặc ít sao?”

……

Có thể không run sao? Ta nghe được cũng không muốn sống nữa rồi!

Nam Cung Hoán hiện tại đã là tên biến thái phát cuồng, nữ nhân thay đổi liên tục, giống nuôi thú cưng trong lồng sắt, chơi chán liền đổi người, nếu là rơi vào tay hắn, không chết cũng lột da.

Nam Cung Minh trước mắt phẩm đức không hề tỳ vết, nhưng người quá mức hoàn mỹ bình thường là ngụy quân tử. Thật giống như phạm nhân giết người liên hoàn trong phim Mỹ, tất cả hàng xóm thân thuộc đều công nhận là người tốt, trước khi cảnh sát tới cửa kiểm tra, không ai biết hoa viên của hắn chôn bao nhiêu thi thể các cô gái vô tội. (nino: Oan uổng Tiểu Minh ah~)

Ta dán nhãn “Cầm thú cực hung mãnh, muốn sống đừng lại gần” cho bọn hắn, sau đó trốn ở một góc phòng chứa củi, dùng nhánh cây nhỏ viết viết họa họa, vẽ bản đồ Nam Cung thế gia đã thu thập được trong khoảng thời gian này, sau đó dựa theo quy luật hai cầm thú thường lui tới, toàn bộ địa điểm phân thành 4 cấp cảnh giới.

Khu vực cảnh giới cấp 1 là phòng chủ nhân, luyện võ trường, thư phòng chết cũng không thể bước vào nửa bước.

Khu vực cảnh giới cấp 2 là hậu hoa viên, tàng thư các, phạm vi bọn hắn có khả năng thường lui tới, kiên quyết không đi, nếu có công việc phải trải qua, cũng cúi đầu đi nhanh qua.

Khu vực cảnh giới cấp 3 là phạm vi không xác định bọn họ có thể hay không thường lui tới, có thể không đi sẽ không đi, nếu đi cũng tuyệt không thể lưu lại.

Khu vực an toàn chính là phòng ngủ của ta, phòng bếp, phòng chứa củi, dùng hết khả năng trường kỳ lưu lại, không xuất đầu lộ diện.

break
Cô Nàng Livestream Web Người Lớn
Ngôn tình Sắc, Sủng
Tập truyện: Nam Nhân Là Để Cưỡi (NP, Cao H)
Ngôn tình Sắc, Sủng, Cổ Đại, Cao H
Thiếu Phụ Khuê Phòng Và Thiếu Gia Hắc Đạo
Ngôn tình Sắc, Đô Thị, 1x1
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc