Tần Lộ nhìn thoáng qua bản vẽ trước mặt. Mặc dù vẫn chưa xong, nhưng trên đó đã có khuôn mặt xinh đẹp, lười nhác và dáng hình mê người, dần dần hình thành dưới ngòi bút của anh.
Cô nắm lấy cánh tay của anh đang cầm bút, đưa lưng về phía anh, dạng chân đến đùi anh, chỉ vào một chỗ trên bản vẽ rồi nói, "Lê thiếu, chỗ này hình như không có chính xác."
"À?" Anh phối hợp, để cô ngồi trên chân mình, nhưng cũng chẳng làm thêm một động tác nào.
Cứ không phản ứng như vậy, quả thực không bằng cầm thú!
Tần Lộ thầm mắng một câu. Một tay cô kéo tay phải đang cầm bút của Triển Lê, chỉ vào ngực mình trên bản vẽ, tay còn lại nắm chặt lấy tay trái của anh, để tay anh nâng ngực mình lên, nghiêng người ngửa ra sau, khiến cho cả bộ ngực nằm trong tầm mắt anh. Cô nghiêng đầu, nói ra một hơi, "Chỗ này của tôi còn no đủ hơn ở trong tranh... Lê thiếu, anh sờ... sờ thử xem..."
Cả người Tần Lộ trần trụi. Cô ngồi trên đùi Triển Lê, cọ xát liên tục vào anh, cầm tay anh, ấn vào ngực mình mà vuốt ve, khuôn miệng không ngừng phát ra tiếng rêи ɾỉ.
Triển Lê không làm thêm một động tác nào. Bất thình lình, đúng lúc Tần Lộ sắp kéo cánh tay anh chạm vào thân dưới của cô, anh lại không để mặc cô lôi kéo mình nữa, ngược lại còn đứng dậy, vò nát bức họa, ném vào một góc trong phòng vẽ tranh.
"Anh làm cái gì vậy?!" Tần Lộ đứng dậy khỏi người Triển Lê, chạy vào trong góc phòng vẽ, nhặt bức họa lên, tiếc nuối một hồi.
Triển Lê không thèm để ý đến cô. Anh bước ra khỏi phòng, hút một điếu thuốc.
Hay lắm, cô đã chọc tới anh hồi nào vậy hả?! Tần Lộ hoài nghi, liếc nhìn Triển Lê, chỉ cảm thấy dường như hôm nay ở anh có gì đó không được bình thường. Mọi ngày, cho dù cô trêu chọc, cùng lắm thì anh sẽ XXOO để phục thù mà thôi, đâu có giống như hôm nay, không những đẩy cô ra mà còn chạy ra ngoài, hút thuốc.
Hơn nữa, vừa rồi, khi ngồi trên đùi anh, cô rõ ràng đã cảm nhận được phản ứng từ phía thân dưới của anh.
Tần Lộ vuốt lại bức họa đã bị vò, cuộn nó lại, cầm ra khỏi phòng vẽ, nhìn Triển Lê đang nuốt mây nhả khói rồi nói, "Lê thiếu, tôi sẽ mang bức họa này đi. Anh hút thuốc nhiều như vậy, nghe nói sẽ bị ảnh hưởng đó... Thôi, anh cứ tiếp tục đi."
Triển Lê quay đầu, nhìn cô một cái, trong mắt không còn sự phiền chán như ban nãy.
"Không phải Đại ŧıểυ thư muốn cất tranh vào két sắt an toàn sao? Chỉ sợ bức họa này còn chưa đạt yêu cầu."
"Ý của Lê thiếu là?"
"Ý của tôi là – tôi muốn giúp Đại ŧıểυ thư vẽ lại một bức."
Năm phút sau, trong phòng vẽ tranh, Tần Lộ nhìn vật trong tay Triển Lê mà hối hận vô cùng vì đã đồng ý với anh.
"Lê thiếu, anh có thể nói cho tôi biết là... đa͙σ cụ đó dùng để làm gì không?" Tần Lộ có dự cảm không tốt.
"Đương nhiên là để cho Đại ŧıểυ thư dùng rồi."
Triển Lê cầm cây đấm bóp trong tay, ấn nút, đa͙σ cụ đầy màu sắc lập tức lắc lư liên tục. Anh ôm lấy vòng eo của Tần Lộ, bắt lấy bầu ngực của cô, dựng cây đấm bóp thẳng đứng nơi đầu nhũ hoa.
Cây đấm bóp phát ra âm thanh nho nhỏ, vặn vẹo thân thể. Tần Lộ cảm thấy đầu nhũ hoa của mình bị tê dại cả đi, so với việc Triển Lê dùng tay đùa bỡn thì cái này còn mãnh liệt hơn, thân dưới của cô bắt đầu trở nên ẩm ướt.
"Đại ŧıểυ thư có vừa lòng với tần suất rung ở mức độ này không?" Triển Lê ôm Tần Lộ từ phía sau, mỗi tay một cái cây đấm bóp, áp nó vào đầu nhũ hoa của cô.
"A... Ưm... Đừng đùa nữa... Anh rốt cuộc muốn làm gì?" Cảm giác tê dại truyền đến khiến Tần Lộ ý loạn tình mê, vừa cự tuyệt vừa rêи ɾỉ, hấp dẫn người khác một cách khác thường.
"Làm gì hả? Đương nhiên là vẽ một bức họa cho Đại ŧıểυ thư rồi." Triển Lê nở nụ cười, cầm lấy thuốc và băng dán, dán chặt hai cây đấm bóp vào đầu nhũ hoa của Tần Lộ, "Còn gì hấp dẫn hơn dáng vẻ tình mê ý loạn của Đại ŧıểυ thư chứ?"