"Khi đó trông tôi như thế nào?" Lông mi Tần Lộ lóe lóe. Khi đó Tần Lộ trông như thế nào? Triển Lê rời tầm mắt đi chỗ khác, muốn nhớ lại dáng vẻ Tần Lộ khi còn bé, trong đầu lại hiện ra lần đầu tiên ở Tần gia lúc nhìn thấy tình hình của Tần Lộ. Đó là ở trong vườn hoa của Tần gia. Triển Lê cảm thấy nhàm chán với câu chuyện mà mẹ mình đang nói với bác Tần, chạy ra ngoài sân chơi đùa. Bên cạnh bồn hoa thu thiên, anh nhìn thấy một cô bé ôm con thỏ bông. Tóc của cô bé được bện hai bên, mặc chiếc váy viền tơ rậm rạp, xinh đẹp giống như một công chúa, cô bé một tay ôm thỏ, một tay cầm chiếc ống nghe tựa hồ đang nói chuyện điện thoại. Thời đó chưa có điện thoại di động, máy điện thoại này chỉ có người làm ăn phát đạt mới có được. Anh nhìn Tần Lộ cầm ống nghe, trong đầu chỉ có một suy nghĩ duy nhất, bác Tần hẳn rất cưng chiều nữ nhi Tần Lộ này. Cô bé này gọi điện thoại với ai đây? Triển Lê chín tuổi có chút ngạc nhiên vì vậy đến gần mấy bước.
"Mẹ, con đã ngoan ngoãn ăn cơm, vâng, ŧıểυ Văn có thể làm chứng." Chuyên tâm nói chuyện nên Tần Lộ cũng chẳng phát hiện Triển Lê đang tới gần, vuốt vuốt con thỏ trong ngực:"ŧıểυ Văn, bạn nói có đúng hay không?"
Triển Lê có chút im lặng, lại nghe Tần Lộ hướng về phía điện thoại nói liên miên việc làm gần đây. Đọc mấy quyển sách, học mấy ca khúc, lão sư khích lệ thế nào... Rõ ràng là rất vui vẻ nói chuyện, trong khi ngữ điệu phát ra từ điện thoại lại có chút nhàn nhạt yên lặng. Hơn nữa nghe nói mẹ của Tần Lộ cùng cha cô đã ly hôn, giống như cùng nhân gian bốc hơi một loại, tại sao có thể cùng Tần Lộ nói chuyện điện thoại đây? Triển Lê không hiểu. Đến khi Tần Lộ ôm thỏ bông chạy đến một bên chơi đùa thì Triển Lê mới phát hiện thì ra chiếc điện thoại này chỉ là một món đồ chơi, có nɠɵạı hình giống đồ thật. Anh nhất thời hiểu rõ mọi chuyện, thì ra chẳng có ai nói chuyện cùng cô bé cả, chỉ là cô bé này tự độc thoại một mình mà thôi.
"Cần suy nghĩ lâu như vậy không?" Lời của Tần Lộ cắt đứt dòng suy nghĩ của Triển lê, đưa anh trở về với hiện tại. Phục hồi tinh thần lại, Triển Lê nhìn Tần Lộ, sau một hồi mới nói:"Đại ŧıểυ thư hiện tại cùng khi còn bé cũng không có gì sai biệt, giống nhau tính cách phách lối bá đa͙σ."
Tần Lộ có chút nghi ngờ nhưng cũng không hỏi cái gì nữa. Một lát sau, khi vịnh biến mất ở cuối tầm mắt thì phòng lái chợt báo cáo với Tần Lộ và Triển Lê, phía trước tựa hồ có quản chế hàng không. Vốn là quyết định thi hành chuyện này cũng chưa có báo cáo lên, mặc dù Tần Lộ có tính tình không sợ bất cứ điều gì nhưng cũng không thể đem an toàn của bản thân ra đùa giỡn, không thể làm gì khác hơn là phân phó phòng lái trở về phi thuyền. Vịnh lại một lần nữa xuất hiện trong tầm nhìn của hai người, thấy mi Tần Lộ nhíu lại, mặt tỏ vẻ khó chịu, Triển Lê đột nhiên mở miệng nói:"Tôi có một cái đảo kinh doanh tư nhân trong hải lưu này, nếu Tần đại ŧıểυ thư không ngại có thể đi theo tôi đến đó nghỉ một đêm."
Loại này là sói xám mời cô bé quàng khăn đỏ, Tần Lộ bình thường sẽ từ chối ngay, nhưng hôm nay so với việc trở lại phi thuyền đợi tài xế đến đón, Tần Lộ cảm thấy thà đáp ứng nguyện vọng của sói xám vẫn tốt hơn. Hai giờ sau, trục thăng dừng ở sân chuyên dụng dành cho máy bay trên hòn đảo tư nhân mà Triển Lê kinh doanh. Tần Lộ bị Triển Lê đỡ xuống phi cơ, đi mấy bước liền thấy cách đó không xa có một căn nhà thủy tinh cùng vật liệu thép cấu tạo nên, kiến trúc cực kỳ hoành tráng xuất hiện trước mặt cô. Nhìn gần thì toàn bộ kiến trúc đều trong suốt, Tần Lộ không nghĩ rắng thiết kế sư bây giờ có thể thiết kế xuất sắc như vậy được. Vì vậy, cô hỏi Triển Lê:" Anh tự mình thiết kế sao?" Kể từ khi chuyển địa sản đến nay, Triển Lê gần như không thiết kế kiến trúc nữa, mọi người gần như cũng quên mất nghề chính của anh, chợt nghe Tần Lộ hỏi vậy, Triển Lê hoảng hốt một hồi mới gật đầu. Hai người một đường hướng căn nhà đi tới, hệ thống thông minh thấy hai người ở trong cự ly một trăm mét thì ánh đèn bên trong tòa nhà chợt sáng lên, Tần Lộ khi nhìn rõ toàn cảnh bên trong căn nhà thì chợt dừng lại.