Cầu hôn bị cô từ chối, đêm đó Triển Lê cũng không có ở lại nhà Tần Lộ
Tần Lộ bất giác có chút không quen, trằn trọc đến rất khuya mới ngủ được, tỉnh dậy đã là buổi trưa.
Lật xem điện thoại di động, không có có bất kỳ tin tức gì, Tần Lộ do dự một chút nhưng cuối cùng quyết định không gọi cho Triển Lê —— Triển Lê có ý muốn kết hôn, mà cô không có ý nghĩ như vậy, theo cô mối quan hệ giữa hai người sớm muộn cũng kết thúc.
Cô một mình xuống phòng ăn để ăn bữa trưa, lúc đi đến công ty đã là buổi chiều.
Mới vừa mới bước chân vào đại sảnh thì thấy trên ghế sa lon ở trước đại sảnh có người đàn ông chợt đứng lên.
Sầm Gia Lạc, anh ta tới nơi này làm gì? Tần Lộ theo bản năng cau mày, Sầm Gia Lạc lại bước nhanh về phía cô.
"Tiên sinh, không thể như vậy ——, tiên sinh, ngài còn không có hẹn trước —— "
Nhân viên lễ tân ở phía sau đuổi theo Sầm Gia Lạc kêu, Sầm Gia Lạc không có để ý, thẳng hướng Tần Lộ mà đi, lại bị bảo vệ ngăn lại.
Sầm Gia Lạc bỗng dưng dừng bước, vẻ mặt ngưng lại một cái chớp mắt, như có kinh ngạc, còn có có chút... Khó có thể tin.
Tần Lộ mặc cho bảo vệ ngăn ở trước mặt, "Có chuyện gì không?"
Đôi lông mày đẹp mắt của Sầm Gia Lạc cau lại, sau một hồi mới nói: "Chúng ta có thể ngồi xuống nói chuyện Không?"
Nửa giờ sau, trên sân thượng của Tần Thị, Tần Lộ một bên uống cà phê do trợ lý đưa tới, một bên ý bảo người đàn ông đối diện có lời mau nói, có rắm mau thả.
"Tám năm, Lộ Lộ khẩu vị của em vẫn không thay đổi." Sầm Gia Lạc nhấp một ngụm cà phê, bỗng nhiên nở nụ cười.
"Con người của tôi lười, thói quen gì gì đó cũng rất không thích đổi."
"Ừhm, anh biết." Sầm Gia Lạc cười cười, một lát sau lại nói: "Chẳng qua là không biết có vài thứ có thể kéo dài lâu như vậy."
Tần Lộ sửng sốt, vén lại lọn tóc bị gió thổi loạn, " Anh rốt cuộc muốn nói cái gì?"
Sầm Gia Lạc không có lên tiếng, lấy từ trong túi xách ra một tờ chi phiếu đưa tới trước mặt Tần Lộ.
Tần Lộ nhìn Sầm Gia Lạc, chờ anh ta mở miệng.
"Đây coi như là hoàn trả lại năm đó chú Tần giúp đỡ." Sầm Gia Lạc nói.
Dù sao cũng là mối tình đầu, nếu như Sầm Gia Lạc hôm nay không tới để nói chuyện về tấm chi phiếu kia, Tần Lộ mặc dù không muốn cùng anh ta ôn lại chuyện xưa, nhưng cô cũng không có ý định làm anh ta khó xử, nhưng hôm nay, anh ta vậy mà... Anh ta làm sao dám!
Tần Lộ nhìn chằm chằm chi phiếu, hô hấp có chút không yên, sau một hồi mới bình phục lại, cười như không cười nhìn đối phương mở miệng nói: "Gốc lẫn lãi gấp mười lần? Sầm Gia Lạc, anh mấy năm này cũng thật phát đạt nha! Nhưng hôm nay anh đưa chi phiếu này cho tôi là có ý gì đây? Chẳng lẽ trong mắt anh Tần gia đã nghèo túng đến như thế sao?"
"?" Sầm Gia Lạc không rõ tình hình nhìn Tần Lộ, lại nghe đối phương mang giọng điệu giễu cợt liền mở miệng nói.
"Ban đầu Tần lão đầu có nói cho anh mượn sao? Đừng tự quá đề cao mình, cái này chẳng qua là Tần lão đầu đem bố thí đưa cho anh. Anh có nghe nói qua ai bố thí cho người ta rồi còn lấy cớ thu hồi lại sao, Sầm Gia Lạc, chi phiếu anh tự mình giữ đi."Khi cô nói ra mấy lời khó nghe kia mặt không đổi sắc, Sầm Gia Lạc nghe đến sắc mặt nhất thời có chút tái nhợt. Tần Lộ ngồi ở trên ghế, bắt chéo hai chân, thân thể dựa phía sau, mặt khiêu khích nhìn Sầm Gia Lạc, chỉ hận trên tay mình không đang châm điếu thuốc.
Một trăm ngàn liền muốn bổn đại tiểu thư hết giận, Sầm Gia Lạc, anh có phải xem Tần Lộ tôi quá rẻ mạt rồi không.
Sâm Gia Lạc cau mày nhìn Tần Lộ, thật ra anh ta biết rõ, Tần Lộ từ nhỏ đến lớn đều không phải là người có tính khí tốt, bất quá trước kia cô thích anh ta, cho nên nguyện ý cho anh ta đặc quyền —— nhân nhượng anh ta, cũng không để cho anh ta thấy đến dáng vẻ xấu xa thường ngày của mình, nhưng hôm nay...
Sầm Gia Lạc hít một hơi thật sâu, không lại đi nhìn chi phiếu trên bàn, ngược lại từ trong túi xách móc ra thứ gì đó đưa tới trước mặt Tần Lộ.
"Vé xem phim?" Tần Lộ cảm giác mình có chút theo không kịp suy nghĩ của đối phương.
Sầm Gia Lạc môi mấp máy: "Sinh nhật của em cũng sắp đến, chúc trước em sinh nhật vui vẻ."
What? Đây là quà sinh nhật! Vé xem phim, mà còn cmn chỉ có một vé?
"Anh đây là cảm thấy tôi ngay cả một bộ phim điện ảnh cũng xem không nổi sao." Tần Lộ quả thực bị chọc giận đến nở nụ cười.
"Không ——" Sầm Gia Lạc vội vàng giải thích, "Bộ phim này là tác phẩm mới của anh!"
Lúc ban đầu Sầm Gia Lạc nhận chi phiếu của Tần Luyện liền ra ngước ngoài đào tạo chuyên sâu, sau khi tốt nghiệp vẫn ở lại nước ngoài kiên trì giấc mộng của mình —— quay phim. Rốt cuộc coi như là xen lẫn được trong Làng Giải Trí rồi, báo chí trong nước thỉnh thoảng lại sẽ nhắc tới anh ta, đối với tin tức của anh ta, Tần lộ cũng không cố tình chú ý, cũng không cố ý tránh, cô nghe nói bộ phim của anh ta ở nước ngoài lấy được rất nhiều giải thưởng, cô cũng xem qua trong đó một hai bộ phim, khách quan mà nói, đúng là quả thật có thể xứng đáng với những lời khen kia.
Chẳng qua hiện giờ bộ phim này... Tần Lộ cúi đầu liếc mắt nhìn vé xem phim, phía trên cực kỳ chói mắt in hai chữ —— Mười năm.
Cô mười sáu tuổi gặp gỡ Sầm Gia Lạc, cho tới bây giờ là tròn mười năm sao. Trái tim đột nhiên không kiềm chế được run lên một cái, Tần Lộ nghe sầm Gia Lạc nói:
"Nữ chính dựa vào hình ảnh của em mà xây dựng nên. Còn nhớ rõ không, mười năm trước, anh từng hứa với em sau này sẽ vì em làm một bộ phim." Sầm Gia Lạc lúc nói lời này, khóe mắt đuôi lông mày lơ đãng toát ra một loại ôn nhu, nhưng lo lắng có chút chưa đủ, câu nói phía sau nhưng lại có chút giống như là một loại khẩn cầu, "Bộ phim này công chiếu vào ngày sinh nhật của em, anh để lại vị trí tốt nhất cho em.
Sầm Gia Lạc nói xong, cúi đầu, cho cô cô thời gian suy nghĩ.
Lúc anh ta mười tám mười chín tuổi thường làm động tác này, khi đó thoạt nhìn còn mang theo vài phần xấu hổ của thiếu niên mới lớn. Tần Lộ thường đưa ra một ngón tay, nâng cằm của anh ta, ra vẻ vua chúa nói: "Chuẩn tấu, khanh gia còn không mau tạ chủ long ân."
Tuy đã cách rất nhiều năm, anh ta vẫn chưa sửa lại cái thói quen này. Chẳng qua là bây giờ nhìn lại, lại mang vài phần ý tứ khêu gợi, không biết làm bao nhiêu tâm hồn thiếu nữ bị rung động luân hãm vào một cái cúi đầu ôn nhu của anh ta.
Tần Lộ nhìn trên vé vào cửa ghi khách của nam nữ chính, ánh mắt như xuyên thấu về mấy ngàn ngày đêm trước đây, thấy đến hình ảnh thiếu niên cúi đầu an tĩnh chờ câu trả lời chắc chắn của cô khi đó.
"Sầm Gia Lạc, ban đầu là anh cầm chi phiếu Tần lão đầu đưa lựa chọn rời đi." Mở miệng lần nữa, Tần lộ đã không có giọng điệu giễu cợt cùng lạnh như băng lúc trước, cô nhìn anh ta, dường như có chút bất đắc dĩ, "Anh hôm nay làm như vậy, lại là có ý gì?"
"Thật ra thì, ban đầu lúc anh vừa bước xuống sân bay nước Mỹ một khắc kia liền hối hận, đối với em, anh biết không thể quay đầu lại, bởi vì bác Tần nói rất đúng, nếu như anh cái gì đều không có, anh căn bản không có tư cách đứng ở bên cạnh em. Ở nước ngoài, ngày ngày anh không dám lười biếng, anh không ngừng nhớ đến cái hứa hẹn này, chỉ chờ đợi chính mình có một ngày có thể sớm thực hiện. Anh thật ra thì chỉ muốn vì em làm một bộ phim điện ảnh, đã không dám yêu cầu cái gì xa vời nữa rồi. Nhưng mà nhiều năm như vậy, em vẫn không ngừng đổi bạn trai, vẫn không tìm được người để cho em muốn dừng lại, nên anh không nhịn được nghĩ muốn —— "
Không nhịn được nghĩ muốn cái gì, không nhịn được nghĩ muốn cô cho anh ta thêm một cơ hội sao?
Sầm Gia Lạc lời còn chưa nói hết, chợt soạt một tiếng, cách đó không xa, hồ bơi bị mấy chậu hoa cỏ ngăn trở phía sau chợt xuất hiện một bóng người.
Dám ở chỗ này bơi lội cũng không có mấy người, Tần Lộ quay đầu, quả nhiên thấy Triển Lê cả người ướt nhẹp, ngực để trần từ trong bể bơi đi ra.