Lam Duê hủy bỏ tất cả các đơn đặt hàng mà bộ quân sự Mỹ yêu cầu, điều này quả thật đã gây nên một sự tổn thất không nhỏ cho nhà họ Lam. Nhưng mà buôn bán quân hỏa, cho dù là mất đi một đối tác, vẫn sẽ có những người khác dang tay chào đón, vĩnh viễn không cần lo lắng về việc tìm không ra những đơn đặt hàng tiếp theo. Thế nên, một khi Lam Duê từ chối thẳng thừng khoản đơn đặt hàng này, thì người sốt ruột thật sự chính là quân đội Mỹ.
Mà lúc này, sau khi tạm thời giải quyết xong chuyện, Lam Duê đang trên đường bay đến khu vực Tam giác vàng.
"Ách. . . . . ."
Lam Duê chưa bao giờ bị say máy bay, nhưng khi máy bay vừa cất cánh chưa được bao lâu, sắc mặt của cô liền thay đổi trông rất khó coi, đương lúc mọi người không biết phản ứng làm sao, cô liền đứng thẳng dậy, chạy vào nhà vệ sinh cách đó không xa.
Vì vậy, máy bay cất cánh hơn một giờ, cô cũng đợi ở trong đó ngần ấy thời gian.
"Lam chủ….” Vân Trạch lo lắng đưa khăn giấy lên, nhíu mày nhìn Vân Thanh đang đứng bên cạnh: “Chuyện gì xảy ra vậy? Từ trước đến nay Lam chủ chưa từng say máy bay, lần này tại sao lại như thế? Cô giải thích cho tôi nghe một chút đi.”
Vân Thanh mím môi: “Triệu chứng này của Lam Duê, nguyên nhân là do mang thai. Mặc dù cô ấy không có xuất hiện triệu chứng nôn nghén giống như những thai phụ khác, nhưng có lẽ là sinh ra phản ứng với phương tiện giao thông như máy bay chẳng hạn, thế nên cơ thể mới cảm thấy không thoải mái, có cảm giác buồn nôn. Bất quá, anh cứ yên tâm đi, mặc dù có hơi khó chịu, nhưng mà tuyệt đối không hề ảnh hưởng xấu đến sức khỏe. Nhiều lắm là chỉ cảm thấy mệt mỏi rã rời thôi!”
Nôn nghén? Vân Trạch nhíu chặt đôi chân mày, nhìn sắc mặt trắng bệch của Lam Duê, quay đầu nhìn Vân Thanh nói: "Mặc kệ có ảnh hưởng xấu hay không, nhưng hiện giờ Lam chủ cảm thấy không thoải mái, cô không nhìn thấy sao? Vân Thanh, cô là bác sỹ."
Vân Trạch lẳng lặng nhắc nhở cô, trách nhiệm của một người bác sỹ. Cho dù thật sự không có hại, nhưng mà khó chịu như vậy, chẳng lẽ lại là gạt người hay sao?
Vân Thanh cũng biết, nhưng phụ nữ có thai kị dùng thuốc, đây cũng là vì suy nghĩ cho đứa trẻ trong bụng.
"Không cần. . . . . . Ưmh. . . . . . Không có việc gì!" Gương mặt của Lam Duê trắng bệch, đứng thẳng người, nhận lấy khăn lông trong tay Vân Trạch, rửa sạch khoang miệng hơi có mùi khó chịu, dùng khăn lông xoa xoa rồi đi ra ngoài.
Mặc dù cô không rõ về y học, nhưng những lý thuyết căn bản thì vẫn hiểu. Trong quá trình mang thai, nếu như ngã bệnh, hầu hết thai phụ vẫn có thể tự mình chống cự. Nếu như dùng thuốc, ai biết sẽ gây nên ảnh hưởng như thế nào đối với đứa nhỏ trong bụng, tin rằng không có một người mẹ nào lại đồng ý mạo hiểm như vậy.
"Cục cưng à, con còn chưa được sinh ra mà đã dày vò mẹ thế sao, chờ sau khi con ra đời, cẩn thận mẹ dạy cho con một bài học!”
Kềm nén cơ thể có chút khó chịu, dựa vào căn phòng được chế tạo đặc biệt trên máy bay, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Vân Trạch đợi cô ngủ thiếp đi, sau đó mới xoay người, đóng cửa, bước ra ngoài.
"Nguyệt!"
Ở ngưỡng cửa, Johan chớp chớp mi, đáy mắt hiện lên sự khó hiểu. Mặc dù trong khoảng thời gian này bọn Vân Trạch đã dạy cho hắn rất nhiều thứ, hắn cũng học được không ít, nhưng riêng việc xưng hô với Lam Duê, tên thiếu niên này lại khăng khăng giữ vững lập trường một cách khác thường. Bảo hắn gọi ‘Lam chủ,’ hắn không muốn, gọi ‘chủ nhân,’ hắn lại càng lắc đầu nguầy nguậy. Duy chỉ có bản thân mình tự giác kêu ‘Nguyệt’! Về mặt này, mặc dù Vân Trạch đã sửa hắn rất nhiều lần, nhưng lại không thay đổi được. Lam Duê thấy hắn kiên trì như vậy, cũng không so đo làm gì, chỉ nói là tùy hắn. Dẫu sao cũng chỉ là một cái tên mà thôi, cần gì phải đi so đo.
"Vân Trạch, Nguyệt, sao rồi?"
Mới vừa học được cách nói chuyện, tuy rằng cách nhấn âm từng chữ vẫn chưa được rõ ràng lắm, nhưng mà có thể giao tiếp được nhanh như vậy, đã là một thiên tài. Quan trọng hơn, hắn còn biết quan tâm đến Lam Duê, điều này khiến cho Vân Trạch cảm thấy hơi bất ngờ.
"Lam chủ đang nghỉ ngơi, cậu đi qua bên kia!"
Lúc này Vân Trạch cũng không có tâm tình để dạy hắn gì nữa, nhìn sâu vào mắt Johan. Anh biết rõ bản lĩnh của Johan không tệ, có lẽ trong khoảng thời gian này anh cần phải dạy hắn một vài thứ, chí ít lúc nào cũng có thể bảo vệ cho sự an nguy của Lam chủ. Tuy rằng Lam chủ có năng lực cao, nhưng bây giờ lại là phụ nữ mang thai, đây là thời điểm yếu ớt nhất, anh nhất định phải làm tốt công tác bảo đảm an toàn.
Johan không biết trong lòng Vân Trạch đang nghĩ gì, nghe anh nói thế, cũng không thèm nghe lời, mà một lòng đứng canh giữ ở cửa. So với Vân Trạch thì hắn thấp hơn nửa cái đầu, đứng ở trước cửa, vẻ mặt lặng ngắt như tờ, miễn là không nói lời nào, hoàn toàn có thể được xem như một cậu thanh niên cực kỳ đẹp trai.
Một ngày sau, máy bay hạ cánh xuống sân bay tư nhân ở Tam giác vàng.
Thời điểm Lam Duê bước xuống máy bay, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, nom cực kỳ khó coi, khiến cho Lăng Ngạo sáng sớm nay nhận được tin tức cô đến, lồng ngực lại bắt đầu cuồn cuộn khó chịu.
"Làm sao vậy?"
Tiến lên khẽ ôm lấy cô, giọng nói trầm thấp tràn đầy từ tính vang lên bên tai.
Lam Duê cười cười, nói: "Có chút say máy bay!" Thật sự là có chút say máy bay, theo lời người ta bảo là nôn nghén, cô chỉ cần dính đến phương tiện giao thông một chút là sẽ chịu không nổi. Lúc cô nhìn thấy mấy chiếc xe hơi đen bóng ở cách đó không xa, sắc mặt thoáng chốc lại càng khó coi hơn trước.
Lam đương gia từ trước đến nay chẳng sợ gì cả, lần này quả thật có hơi sợ. Trước đó đã nôn sạch sẽ hết mọi thứ trong dạ dày nhưng vẫn chẳng cảm thấy dễ chịu hơn chút nào, cô tuyệt đối không muốn thử lại.
Say máy bay? Lăng Ngạo nhướn mày, một người cả ngày ngồi trên máy bay chạy đi khắp nơi, bất chợt đến nói với bạn, cô ấy bị say máy bay, ai tin được chứ. Nhưng nhìn bộ dạng này, hình như đúng là vậy. Trong lúc nhất thời Lăng Ngạo không biết nên làm như thế nào, đang yên đang lành làm sao lại say máy bay được?
Âu Liêm đứng bên cạnh, thân là bác sỹ, dĩ nhiên hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra. Nhận thấy sự khó hiểu của Lăng Ngạo, liền lên tiếng giải thích: "Thật ra thì nói là say máy bay cũng không đúng lắm. Bởi vì Lam đương gia đang mang thai, cho nên mới phản ứng mạnh như vậy. Vào những tình huống bình thường, phần lớn phụ nữ có thai đều phải trải qua cửa ải này, cũng có một số người từ lúc bắt đầu mang thai cho đến ngày sinh đều thuận buồm xuôi gió. Quan trọng nhất là, cũng có một vài trường hợp giống như Lam đương gia, chỉ cần ngồi vào phương tiện giao thông, lập tức sẽ xảy ra phản ứng như thế này.”
Lăng Ngạo dừng bước lại, liếc nhìn khuôn mặt tái nhợt của cô, lại nhìn mấy chiếc xe hơi cách đó không xa. Khẽ mím môi, quay đầu lại hỏi: “Từ nơi này đến biệt thự, mất bao lâu?"
Lam Duê không hiểu nhìn anh, không biết anh đột nhiên hỏi cái này làm gì. Nhưng mà ngẫm lại, có lẽ anh biết cô ngồi lên phương tiện giao thông sẽ bị ói, cho nên cân nhắc quãng đường đi một chút thôi.
"Mười phút!" Âu Liêm đáp rất kiên quyết.
"Đi bộ?"
Ặc, kiểu này là làm khó cho Âu Liêm rồi, mở to hai mắt, nhất thời không biết nên phản ứng thế nào.
Dưới ánh mắt sắc bén của Lăng Ngạo, Âu Liêm chỉnh đốn lại biểu cảm trên mặt, khóe miệng co giật, có phần ước chừng, nói: “Đi bộ thì, đại khái cần 40 phút.” Chẳng lẽ Lăng thủ lĩnh tính để cho Lam đương gia đi bộ? Việc này e rằng không chỉ cơ thể của Lam đương gia chịu không nổi, mà ngay cả những người do Lam đương gia mang tới cũng không cho phép.
Ngờ đâu, động tác kế tiếp của Lăng Ngạo lại khiến tất cả mọi người ở đó sững sờ, trừng lớn mắt, há hốc mồm cả nửa ngày trời.
Chỉ thấy Lăng Ngạo khom lưng, đưa một tay chèn ngang eo, ôm lấy Lam Duê, trực tiếp đi xuyên qua mấy chiếc xe đang đỗ cách đó không xa, hướng về phía đường lớn, đi thẳng một mạch.
"Này, đây là tình huống gì?" Vân Thanh trừng mắt, ấp úng hỏi.
Trái lại Vân Trạch vẫn giữ vẻ mặt điềm tĩnh, bước nhanh theo sau. Nếu cả hai vị chủ nhân đã không dùng xe, thì những người như bọn họ dĩ nhiên cũng không thể động đến.
"Xem như đây là cách thức quan tâm người khác của thủ lĩnh đi!” Âu Liêm đưa tay kéo Vân Thanh vẫn còn hơi chậm tiêu, tươi cười đi theo sau.
Vân Thanh bị kéo đi, không nhịn được oán trách: "Đáng chết, bà đây biết đi như thế nào, này, này, anh không cần kéo tôi. . . . . . . Này . . . . . ."
Âu Liêm nhìn về phía cô, chớp chớp mắt: "Kỳ thực thì tôi cũng muốn học như thủ lĩnh, nhưng mà nhìn dáng vẻ của cô, tinh thần cực kỳ sung mãn, ngược lại không cần lo lắng chút nào.”
"Ai cần anh làm bộ tốt bụng!" Tuy là nói như vậy, nhưng khóe miệng lại không kềm được mà nhếch lên, chứng tỏ tâm trạng của cô đang rất tốt. Để mặc cho anh lôi kéo, cũng không tiếp tục tranh cãi ầm ỹ nữa.
***
"Lăng Ngạo?"
Bởi vì động tác bất ngờ kia, Lam Duê vội vàng ôm lấy cổ anh. Thấy anh ôm mình mà không lên xe, ngược lại còn đi xuyên qua, không hiểu ngẩng đầu lên.
Ánh mắt dứt khoát của Lăng Ngạo khẽ lướt qua gương mặt tái nhợt của cô, nhìn về phía trước, "Nếu như mệt mỏi, thì ngủ một lát, lập tức tới nhà ngay!"
Hiện tại Lăng Ngạo cảm thấy có chút hối hận, sớm biết thế, ban đầu nên làm tốt mấy biện pháp bảo vệ, nói như vậy, cô cũng sẽ không mang thai sớm thế này. Quan trọng hơn là, cô không cần phải chịu cực, mà anh cũng không cần phải kiêng khem khổ sở, mỗi ngày chỉ có thể nhìn mà không thể chạm vào.
"Tại sao lại muốn tới nơi này? Không tin anh có thể xử lý tốt chuyện ở đây?"
Nghe thấy câu hỏi che đậy sự mất hứng cực kỳ tốt của anh, Lam Duê tựa đầu vào lồng ngực vững chãi, cười nói: "Không tin ai, cũng không thể không tin anh! Chẳng qua là sự biến đổi này thật sự quá lớn, em lại đang theo dõi sít sao tập đoàn Fiennes kia. Kỳ thực thì, có một chút chuyện quan trọng xảy ra trên đầu em, em không thể không đích thân đến đây một chuyến.”
Lăng Ngạo không nói gì nữa, chỉ ôm lấy cánh tay cô, hơi siết lại.
Rõ ràng là người cao gần một mét bảy, trọng lượng chừng 100 lbs (45kg), nhưng ôm vào trong tay Lăng Ngạo lại giống như là chẳng có ôm gì cả, nhẹ bỗng như cũ, đi được một khoảng thời gian dài như vậy mà hô hấp chẳng có lấy một tia chệch nhịp.
Đương lúc Lam Duê đang suy nghĩ, giọng nói trầm lặng của Lăng Ngạo lại vang lên lần nữa: “Về sau có chuyện gì đều giao hết cho anh làm, trong thời gian em mang thai, anh không hy vọng sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn.” Dừng một chút, hiếm khi lấy giọng điệu của một đứa trẻ con, nói lầm bầm: "Sớm biết như vậy, anh sẽ không để cho nó tồn tại, làm khổ em, cũng làm khổ luôn cả anh."
Vừa nghe thấy lời ấy, Lam Duê lập tức cười cong khóe mắt, đôi mắt sáng ngời, trong suốt như vầng trăng lưỡi liềm. Hai tay đột nhiên dùng sức, đôi môi đỏ mọng liền nhích tới gần, ấn một nụ hôn nhẹ lên bờ môi anh.
"Tại sao em lại không phát hiện anh còn có bộ mặt trẻ con như thế, ưhm, về mặt này em thích!”
Bước chân của Lăng Ngạo ngừng lại một chút, đôi con ngươi đen nhánh bình tĩnh nhìn sâu vào đôi môi hơi nhếch lên của cô, hầu kết khẽ động, đè nén nói: "Lam Duê, không cần quyến rũ anh!" Có trời mới biết anh kìm nén mệt mỏi nhường nào.
"Ha ha ha!" Tiếng cười như chuông bạc vang vọng trong gió, khiến cho đôi gò má vốn dĩ đang tái nhợt của cô cũng nhiễm lên một tia đỏ ửng, rõ ràng là đang cười.
Mỗi khi bọn họ đi đến đâu, miễn là nơi ấy có người, cũng sẽ trợn tròn mắt nhìn họ.
Một người đàn ông anh tuấn phi phàm, ôm trong ngực một người phụ nữ không nhìn rõ gương mặt, đi ở phía trước, một đám người nối gót theo sau, sau đó lại còn có mấy chiếc xe hơi sáng loáng, trông cứ kỳ quặc thế nào!
Thật không may, bọn họ đã quen với đủ loại ánh mắt, đối với những ánh nhìn chăm chú kia cũng không hề để tâm.