Đêm đen như mực, tòa thành khổng lồ sừng sững hiện ra, mang đến cảm giác âm u hiu quạnh.
Bởi vì tòa thành này tọa lạc ở một nơi sâu hút trong rừng rậm, một nơi có rất ít người đến, chung quanh được che chắn bởi những cây đại thụ cao vút, nếu muốn nhìn thấy nó từ bên ngoài, căn bản là chuyện không thể nào. Người có thể chân chính đến đây, ngoại trừ bản thân Nathan Andrew cùng với thế lực mà hắn đích thân đào tạo ở bên ngoài thì không còn ai khác.
Mấy ngày nay, các thế lực hắc đạo trên thế giới xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất, dẫn đến sự chú ý của các lão đại ở khắp nơi. Vốn là ngũ đại thế lực tiêu biểu cho giới hắc đạo, giờ chỉ còn lại ba. Mặt khác, tuy rằng không ai biết là vì nguyên nhân gì, nhưng sau khi thế lực của bọn họ bị hai nhà Lam – Lăng đón lấy, đại khái mọi người cũng có thể đoán ra được, nhất định đã bị nuốt.
Mà có thể thần không biết quỷ không hay nuốt gọn gia tộc William và gia tộc Raymond, ấn tượng của tất cả mọi người dành cho nhà họ Lam và nhà họ Lăng lại xảy ra thay đổi. Những kẻ có thể sánh ngang hàng với ngũ đại thế lực, nếu xét về năng lực mà nói, tất nhiên có sự chênh lệch không xa là bao, mà hai nhà Lam Lăng kia có thể làm được đến nước này, rất dễ nhận thấy, thủ đoạn và năng lực của bọn họ đã sớm vượt xa sự tưởng tượng của các phe thế lực khác, khó mà địch lại nổi.
Ngũ phương thế lực cân sức ngang tài, hiện tại chỉ còn lại tam phương.
Nhà họ Lam và nhà họ Lăng đã xác định mối quan hệ thông gia, muốn tạo ra thế chân vạc (3 chân), căn bản là chuyện không thể nào. Một mặt, mọi người dồn sự chú ý vào hôn lễ hoàng kim giữa hai nhà Lam – Lăng. Mặt khác là tỉ mỉ quan sát hướng đi tiếp theo của gia tộc Andrew.
Bất quá, đành làm cho bọn họ phải thất vọng, chưa nói đến việc không nghe ngóng được chút tin tức nào về hôn lễ hoàng kim. Bên gia tộc Andrew cũng thế, tựa như người không có việc gì làm, một chút phản ứng cũng không có. Chí ít là chủ nhân chân chính của gia tộc, Nathan Andrew không có động tĩnh gì, về phần những người khác, dù sao cũng không phải là người lãnh đạo chính thống, theo thói quen cũng không để ý nhiều.
Còn bản thân Nathan Andrew lại đang ở đây, ngay tại tòa thành này, thậm chí những người trong gia tộc Andrew cũng không biết đến một mảng u tối bên trong, thoải mái nằm phơi nắng dưới ánh mặt trời.
Sau khi trở về từ Las Vegas, hắn ta liền ru rú tại nơi này, cho đến tận hôm nay cũng không bước ra ngoài.
Chung quy là do hắn đã xem thường Lam Duê và Lăng Ngạo!
Hắn vẫn cho là, giữa Lam Duê và Lăng Ngạo không thể nào tồn tại tình cảm chân chính, nhưng từ một chuyến đi đến Las Vegas, hắn lập tức xóa bỏ cái ý nghĩ buồn cười đó một cách triệt để. Thật sự là rất buồn cười, hắn lại nhìn thấy được sự thâm tình bên trong đáy mắt lạnh lùng của Lăng Ngạo, rất thâm sâu. Còn Lam Duê lại giả vờ như không để tâm, nhưng không thể che giấu được tình cảm bên trong, hắn không phải người mù, tự nhiên nhìn rõ tất cả.
Tình cảm sao? Andrew siết chặt tấm hình trong tay, gân xanh trên tay không ngừng nhảy lên, bên trong đôi con ngươi màu xanh lục lóe lên một tia khó lường.
Người trong hình rõ ràng là. . . . . . Lam Duê!
"Chủ nhân!"
Nghe thấy tiếng động, Andrew từ từ buông tay ra, khẽ đặt tấm hình lên bàn, dần dần khôi phục lại vẻ mặt bình tĩnh. Không cần ngoảnh đầu lại hắn cũng biết người tới là Pitt Lin.
"Chuyện gì?"
Đây là lần đầu tiên Pitt Lin có đủ dũng khí để suy nghĩ, một khi chủ nhân nghe thấy tin tức này, nhất định sẽ không vui. Bất quá, thân là thuộc hạ, dĩ nhiên không thể làm ra chuyện phản bội chủ nhân của mình, mà chuyện hắn biết là chuyện cực kỳ quan trọng, không kể lớn nhỏ, tất cả đều phải báo cáo.
"Chủ nhân, mới vừa nhận được tin tức, ngày mai là hôn lễ của Lam Duê và Lăng Ngạo!” Dừng một chút, Pitt Lin lấy tấm thiệp mời màu đỏ tươi mạ vàng trong tay ra, đặt trước mặt hắn: “Đây là thiệp mời vừa nhận được, hôn lễ được cử hành tại Hawaii.”
Tấm thiệp mời đỏ tươi đập vào tầm mắt, lập tức khiến mắt hắn gần như bỏng rát.
Không ngờ hôn lễ này thật sự được định xuống như vậy, quả nhiên là tác phong của Lăng Ngạo, không để cho người ta có cơ hội ra tay.
Chỉ là. . . . . . ngón tay thon dài nhấc tấm thiệp mời lên, đáy mắt Andrew hiện lên một tia cười khẩy. Nếu có thể kết hôn, vậy thì đương nhiên cũng có thể ly hôn.
"Tôi biết rồi, đi chuẩn bị, hôn lễ của bọn họ, dĩ nhiên là tôi không thể vắng mặt!"
***
Bắt đầu từ ba ngày trước, Lam Duê và Lăng Ngạo đã đến đây nghỉ ngơi, đương lúc nơi tổ chức hôn lễ còn chưa xác định, vốn cũng muốn tiết kiệm thời gian, cuối cùng bọn họ chọn cử hành ngay tại Haiwaii. Còn nơi chốn dự bị trước đó thì ném sang một bên.
Hai ngày nay, người của nhà họ Lam cùng với người của nhà họ Lăng, bất kể là những người cả hai đã từng gặp, hoặc là chưa gặp lần nào, tất cả đều lục đục chạy tới đây.
Những người được mời đến từ khắp nơi đã sớm nhận được thiệp cưới, phần đông đã đến trước một ngày, số ít còn lại bởi vì vướng phải chút chuyện quan trọng, trễ nhất sáng mai là có thể đến nơi.
Vào lúc này Lam Duê và Lăng Ngạo đang nhàn nhã ngồi chung một chỗ, một nhóm người ngồi đối diện quanh bọn họ, nhưng lại làm như là không nhìn thấy gì.
Cả nhà họ Lam và nhà họ Lăng đều là những đại gia đình, người của nhà họ Lam theo thói quen ngồi tụ lại một chỗ, ai bảo bọn họ có một ông cụ cường thế như vậy. Tất cả những người trong nhà đều là những người con hiếu thuận, dẫu có chuyện gì thì đôi ba bữa cũng sẽ chạy về thăm nhà một chuyến. Về phần Lam Duê, động một chút là cách từ ba đến sáu tháng, thậm chí là một, hai năm mới có thể lú ra cái đầu. Dạo gần đây mới thấy Lam Duê siêng năng về thăm đại bản doanh như vậy, đổi lại bây giờ là lui tới hằng ngày, nhưng căn bản rất khó nhìn thấy người.
Về phía nhà họ Lăng, Lam Duê biết Lăng lão ông có mấy người con trai, nhưng cụ thể là bao nhiêu, cho đến bây giờ cô cũng chưa từng hỏi qua. Đến giờ phút này cô mới biết được, té ra Lăng lão ông có tận năm người con trai và một người con gái. Khụ, có phải ông nội với những người cùng thế hệ ngày đó tương đối giỏi giang về mặt này?
Nhưng mà nói cũng kỳ quái, một đại gia đình như nhà bọn họ, theo đạo lý mà nói, chuyện tranh đoạt quyền lực là điều tất yếu. Nhưng riêng hai gia tộc này, thật đáng ngạc nhiên là chẳng có ai chạy đến tranh quyền đoạt thế. Đồng nhất mọi người chỉ sợ tránh không kịp chức vụ được giao, thật sự là làm cho người ta cắn nát cả răng bạc.
Có phải từ trước đến nay phụ nữ tương đối dễ làm quen với nhau hơn? Đàn ông với đàn ông vĩnh viễn đều tán gẫu một đề tài mãi không xong?
Lam Duê nhíu mày nhìn nam nữ của hai nhà chia thành từng cụm, châu đầu ghé tai, thỉnh thoảng còn nhìn về phía bọn họ, không ngừng gật đầu. Hai ông cụ lại càng giống như anh em ruột thịt lâu ngày không gặp mặt, trò chuyện đến quên trời đất.
Lam Duê nghiêng đầu, khẽ nhướn mi mắt nhìn người đàn ông bên cạnh: "Chúng ta là con khỉ?"
Tặng cho cô ánh mắt lạnh lùng. Lăng Ngạo đã sớm không chịu nổi, nhưng điểm quan trọng chính là không thể rời đi. Khoảng thời gian này, anh thà rằng đi xử lý chút việc, hoặc là cùng Lam Duê làm một chút chuyện có ý nghĩa, chứ ai lại đi tình nguyện trở thành con khỉ trang trí ở đây? (QA: haha, chuyện có ý nghĩ, đầu óc bạn đen tối quá =)))
"Còn có việc?"
Giọng nói trầm thấp lạnh lẽo mang theo sự thiếu kiên nhẫn, trong nháy mắt tựa như có một cơn gió đông thổi qua, khiến nhiệt độ chung quanh lập tức tụt xuống 0 độ.
“Anh hai tức giận?” Tiểu công chúa nhà họ Lăng, Lăng Tâm khoảng chừng mười bốn tuổi, dẩu đôi môi đỏ chúm chím tiến đến gần chị dâu tương lai. Con bé quả thật sùng bái chị hai đến cuồng rồi, ở trong gia đình này, người nào làm những chuyện gì, bọn họ ít nhiều cũng biết chút đỉnh. Đối với việc chị hai mới mười bảy tuổi đã lên tiếp nhận nhà họ Lam, thậm chí còn sáng lập ra cả một vùng trời, cả trái tim của Lăng Tâm đã sớm dành cho cô rồi: “Chị hai, anh hai thật là hung dữ!”
Lam Duê hơi nhếch khóe môi, ngoảnh đầu nhìn cô bé đang tựa vào bên người mình, dáng dấp còn chưa phát triển hoàn toàn, nhưng cũng có thể nhìn ra, về sau nhất định sẽ là một cô gái xinh đẹp: “Chính xác là có một chút!"
Câu trả lời rất thành thật!
Lăng Tâm phát hiện chị hai chẳng sợ cái khí chất lạnh lẽo của anh hai chút nào. Ưhm, điểm này so với cái cô Hải Linh mà thím ba nuôi dưỡng bên cạnh tốt hơn nhiều, cô gái đó chính là một con hồ ly dối trá, hừ!
Khó khăn lắm mới được tiến đến gần Lam Duê mà mình hằng ngưỡng mộ, Lăng Tâm lập tức quên mất mình đang ở đâu, bên trong đôi mắt đen láy lóe lên ánh sánh xanh như của loài sói, thiếu điều còn chưa vồ tới.
Người nhà họ Lam biết rõ nha đầu này ngưỡng mộ Lam Duê đến trình độ nào, nhìn dáng vẻ mất thể diện của con bé, có cảm giác muốn lấy tay che gương mặt kích động. Bác Tư của nhà họ Lăng, cũng chính là ba của Lăng Tâm, nhìn thấy ánh mắt không lành của Lăng Ngạo, ho nhẹ một tiếng, tiến lên trước, một tay nắm lấy cổ áo của Lăng Tâm, kéo con bé sang một bên, cười nói: “Con bé còn nhỏ, không hiểu chuyện, các con cứ tiếp tục!”
"A, ba làm gì đấy, con vẫn chưa cùng chị hai bồi dưỡng tình cảm thật tốt, con còn chưa biểu đạt sự nhớ thương của mình dành cho chị, ba….ba, tại sao ba có thể đối xử như vậy với một thục nữ…..Ba, con là thục nữ, là một thục nữ rất có khí chất, ba….Khó khăn lắm con mới nhìn thấy được thần tượng mà…..A, ba, ba…..Làm sao ba lại hành động thô lỗ thế này…..Ba, ba không buông con ra, cẩn thận tối nay con bảo mẹ không để cho ba lên giường……””
"Câm miệng!"
Bên kia Lăng Tâm vẫn không ngừng kêu la, loáng thoáng còn nghe được mấy lời khiển trách từ bác tư của Lăng Ngạo.
Đối với sự nhiệt tình kiểu này của Lăng Tâm, khóe miệng Lam Duê giựt giựt khả nghi. Đây có tính là một biểu hiện thân thiện không? Chỉ là, hình như nhiệt tình thái quá! Mới vừa nãy hình như cô còn nghe thấy cái gì mà thần tượng, cái gì mà nhớ nhung?
Không chỉ là Lam Duê, ngay cả mấy người nhà họ Lam quen với sóng to gió lớn, lúc bấy giờ cũng giương mắt mà nhìn một màn này. Ai có thể nói cho bọn họ biết, tại sao cô bé kia vừa nhìn thấy Lam Duê lại kích động như vậy?
Người nhà họ Lăng hiểu rõ chân tướng sự việc, ngoại trừ chỉ biết co giật khóe miệng, thật sự không biết nên làm thế nào để biểu hiện sự bất đắc dĩ của mình.
Đã sớm đoán được con bé nha đầu Lăng Tâm đối với người chỉ nghe danh không nhìn thấy mặt như Lam Duê ôm nhớ thương rất lớn…Nhớ? Không đúng! Sùng bái? Hình như có điểm giống. Bọn họ đã từng nghĩ, nếu như Lăng Tâm biết người mà cô bé sùng bái sắp sửa trở thành chị hai của mình, sẽ có phản ứng như thế nào. Ai biết khi con bé nghe thấy tin này, ngược lại rất bình thường. Thế nào mà khi được gặp trực diện, lại tỏ ra đức hạnh thế chứ? Mất thể diện, thật sự là mất hết thể diện rồi!
Mấy người trẻ tuổi đồng trang lứa của hai nhà Lam Lăng tụ chung một chỗ ở tít bên ngoài, đối với tình huống vừa mới xảy ra, người nhà họ Lam dĩ nhiên cũng ôm chút thái độ kỳ quái!
Lam Thương liếc nhìn cô bé bị kéo ra ngoài, sắc mặt cổ quái nhìn ông anh cả Lăng Tiêu của nhà họ Lăng, cũng ngang hàng phải vế với anh, nói: “Em gái của chú….rất tốt!”
Lam Dịch đứng một bên cười đến nghẹn, gương mặt tuấn tú nhìn như muốn rút gân: “Nếu không biết còn tưởng rằng con bé yêu đắm đuối Lam Duê nhà chúng ta! Ha ha ha, nhớ nhung, phốc, làm sao mà con bé này nghĩ ra được?”
Lăng Tiêu vân vê chiếc bật lửa mạ vàng, híp đôi mắt hạch đào, quét mắt nhìn Lăng Tâm đang muốn xông vào bên trong, lại bị bác tư kéo lấy, nói: “Quả thật không tệ, nếu như không kể cái tính cách điên cuồng gần như si mê Lam Duê mà nói, đây cũng là một đứa em gái rất tốt!”
Ngụ ý, con bé nha đầu này sùng bái Lam Duê đến mức điên cuồng rồi, cho nên mới làm ra hành động mất thể diện như vậy.
“Điểm này, em đã sớm đoán được!” Anh ba nhà họ Lăng, Lăng Kỳ cười tít mắt nói: “Thời điểm con bé nha đầu kia biết được anh hai muốn kết hôn với chị hai, liền gọi điện cho em. Nhìn dáng vẻ khẩn trương thế này, giống như là đang gặp gỡ Tổng tống quốc gia. Nói một cách chính xác, gặp gỡ Tổng thống quốc gia cũng chưa đến nỗi phải khẩn trương như vậy! Từ đầu đến giờ, em đã biết, ngay khi con bé này nhìn thấy chị hai, nhất định sẽ có hành động bất thường. Các anh nhìn xem, đây không phải là một ví dụ cụ thể hay sao?”
“Chú còn dám nói!” Mấy người nhà họ Lăng, ngoại trừ anh cả Lăng Tiêu đứng ngoài cuộc, tất cả đều đồng thanh, oán hận nói: “Biết còn không nói sớm, chú muốn bị Lăng Ngạo lột da phải không?”
Mấy anh em nhà họ Lam ở bên này nhìn nhau nhún vai, quả nhiên là nồi nào úp vung nấy mà!
"Khụ, thật ra thì lần này chủ yếu là để cho các con trước khi cưới làm quen với mấy người trong nhà ở hai bên một chút, quan trọng hơn là, các con quyết định sau khi kết hôn ở đâu chưa?"
Ái chà, rốt cuộc thì Lăng lão ông cũng mở miệng rồi, chỉ là, thời gian lâu như vậy, câu nói kế tiếp mới đi vào trọng tâm vấn đề.
Cái gì gọi là sau khi kết hôn ở đâu? Lam Duê quay đầu, khó hiểu nhìn Lăng Ngạo, chẳng lẽ nói muốn đến ở tại đại bản doanh nhà họ Lăng?
Lăng Ngạo cười lạnh nhìn lướt qua ông nội đang cười như lão hồ ly, chậm rãi nói: "Ông nội không cần lo lắng!"
Nụ cười hiền từ trên gương mặt bỗng chốc cứng đờ, Lăng lão ông hung hăng nhìn chằm chằm gương mặt lạnh lùng của Lăng Ngạo, vô cùng đau đớn: “Làm sao ta lại đi nuôi nấng một đứa cháu trai bất hiếu như vậy? Ông nội đang quan tâm đến con mà, quan tâm đó, con biết không? Cái gì gọi là không cần ** tâm? Chẳng lẽ con lớn bằng này rồi còn không biết cái gì gọi là ** tâm hả? Ngay cả việc con cưới được Lam nha đầu cũng là do một tay ta mai mối, thế nào bây giờ lại muốn qua cầu rút ván rồi hả? Con là cái đồ không có lương tâm, thật sự là làm tổn thương trái tim của ông già này rồi!"
Nói xong, còn rút ra một mẩu khăn giấy ở bên cạnh, làm bộ như đang tủi thân, mấy giọt lệ già nua cũng sắp sửa chảy xuống đến nơi.
Đã đến giờ trà chiều, Lam Duê đang xem trò vui, kết quả là Vân Trạch đưa tới một tách Hồng trà, nháy mắt, hứng thú theo dõi tiếp. Ưu nhã thưởng thức Hồng Trà, hơi khép mắt lại hưởng thụ, không hề để tâm đến việc ở đây có nhiều người nhìn cô chằm chằm như vậy. Còn Lăng Ngạo thì vừa nói xong câu kia, liền cúi đầu nhìn tờ báo trên tay.
Một bên uống trà, một bên xem báo, nếu như chỉ có hai người bọn họ ở đây mà nói, trai tài gái sắc thật là xứng đôi vừa lứa. Nhưng điều quan trọng là có đến mười mấy người của cả hai nhà Lam Lăng vây quanh, thế nên hai nhân vật chính này đành ra vẻ thẳng thắn quay đầu đi.
"A, tư thế uống trà của chị hai thật sự là rất dễ nhìn, ưhm, ưu nhã nè, có khí chất nha!” Lăng Tâm mới được giáo dục cho thông suốt cách đây không lâu, vừa bước vào liền nhìn thấy cảnh tượng này, hai mắt lập tức bắn ra tim hồng.
Bất quá lần này ba của con bé rất thông minh, kịp thời túm cổ áo con mình lại, tránh cho nó làm ra chuyện gì mất mặt hơn nữa. Bác tư của nhà họ Lăng che mặt thở dài, mới vừa làm xong công tác đả thông tư tưởng, coi như là làm không công.
Nghe thấy tiếng động, cuối cùng Lam Duê cũng ngẩng đầu lên. Nhìn cô bé Lăng Tâm bị vặn cổ áo, khóe miệng vẽ nên một đường cong nhàn nhạt. Tiểu nha đầu này chơi rất khá, đây là kết luận sau khi Lam Duê đã quan sát được một lúc. Đơn thuần như tờ giấy trắng, cần phải bảo vệ thật tốt.
Lăng lão ông và Lam lão ông nhìn nhau, đưa ra kết luận, tình hình này là bọn họ bị hai đứa kia xem như không khí rồi.
"Lam Duê!" Lam lão ông lên tiếng.
Lam Duê ngước mắt: "Ở đây!"
"Mới vừa nãy ông nội Lăng nói chuyện với con, làm sao lại không trả lời?”
Nghi hoặc nhìn bọn họ: "Có sao? Ông nội Lăng bên trái một câu cháu trai bất hiếu, bên phải một câu cháu trai bất hiếu, lúc nào thì nhắc đến con vậy?”
Nhẹ nhàng đặt cái tách trong tay xuống, Lam Duê cười híp mắt ngẩng đầu lên, nói: "Nếu ông nội đã nói như vậy, con cũng phải trả lời một chút rồi! Về việc mà ông nội Lăng vừa nói, vấn đề sau khi kết hôn chúng con sẽ ở đâu. Con nghĩ, nếu như không có tình huống bất ngờ gì xảy ra, tạm thời chúng con sẽ ở tại Los Angeles. Nếu như một trong hai người có chuyện gì phải làm, vậy thì sẽ đi xử lý chuyện của mình, không liên quan gì! Khi ấy, nếu như không kịp về nhà thì đành phải ngủ lại ở bên ngoài thôi!”
Rất rõ ràng, ý từ của bọn họ chính là, ai cũng sẽ không trở về đại bản doanh mà lại ở tại Los Angeles, Mỹ. Nếu ai có việc cần làm, người nào phải vội đi, xử lý xong việc sẽ trở lại.
Mấy người ở cả hai nhà Lam Lăng đã sớm đoán ra được sẽ có kết quả như vậy, tuyệt đối không hề cảm thấy bất ngờ đối với câu trả lời này. Cũng chỉ có hai ông cụ mới có thể ôm tư tưởng không thiết thực như thế, muốn bọn họ dọn về nhà ở, trừ phi mặt trời mọc ở hướng Tây, trời sắp đổ mưa máu, bằng không, tuyệt đối không thể nào!
Quét mắt nhìn ra mặt trời bên ngoài dần dần ngả về Tây, dưới con mắt của mọi người, Lam Duê đứng lên nói: "Ngồi cả một buổi chiều, ông nội, con và Lăng Ngạo còn có việc bận. Ngày mai là hôn lễ, ông nội không cảm thấy nên cho chúng con nghỉ ngơi dưỡng sức một chút sao?”
Nhích người, chiếc áo sườn xám màu tím nhạt ôm lấy đường cong của Lam Duê, vóc dáng hoàn hảo, dung mạo xinh đẹp hơn người, hiển nhiên dung dưỡng thành khí chất cao quý. Nếu không phải đã biết cô là một nữ vương có vai vế trong giới hắc đạo, có ai lại không hoài nghi cô là một thiên kim tiểu thư? Bất quá, cho dù là nữ vương hắc đạo tay nhuốm máy tươi, nhưng bốn chữ ‘thiên kim tiểu thư’ này áp dụng lên người cô cũng chẳng sai chút nào.
***
Sau khi Lam Duê và Lăng Ngạo giải quyết nốt chút chuyện trong tay, đồng hồ đã điểm hơn chín giờ tối. Dùng xong bữa ăn khuya, quả thật tính đi ngủ sớm một chút.
"Lăng Ngạo, tay của anh để vào đâu?"
Mới vừa tắm xong nằm xuống, cánh tay của người đàn ông bên cạnh liền bắt đầu không an phận. Áo choàng tắm trên người bị bàn tay kia kéo ra xốc xếch, ngón tay mang theo vết chai lướt trên da thịt trắng nõn nhẵn nhụi của cô. Trở mình một cái, đem cô nhét ở dưới thân, đáy mắt của Lăng Ngạo dần dần trở nên thâm sâu, không ngừng quan sát trên người cô, cuối cùng cố định trên đôi môi hồng đang hé mở.
"Thế nào?"
Sau hai chữ đơn giản, mái đầu nàu nâu hạt dẻ liền rũ xuống. Nhẹ nhàng ấn một nụ hôn lên bờ môi cô, kế tiếp lại vùi vào xương quai xanh, trước ngực cũng được chăm sóc đầy đủ. Phần cổ và ngực truyền đến cảm giác đau khiến Lam Duê khó chịu uốn éo người.
"Đáng chết, không cần lưu lại dấu vết ở trên người em!"
"Không được!"
Lăng Ngạo chính là, nghĩ cũng đừng nghĩ đến chuyện cự tuyệt, mục đích của anh là muốn trên người cô chỉ lưu lại dấu vết thuộc về mình, để cho tất cả mọi người đều biết, cô là người phụ nữ của anh.
Bàn tay như mang theo một sức lôi cuốn kỳ lạ, dấy lên hoàng loạt tia lửa trên người cô, rất nhanh thiêu rụi đi lý trí của cả hai.
Sáng sớm ngày hôm sau, Lam Duê liền bị một loạt tiếng gõ cửa làm thức giấc.
Theo bản năng hướng vào trong ngực Lăng Ngạo rụt một cái, khó chịu cọ cọ đầu. Người nào mà mới sáng sớm đã tới gõ cửa? Chán sống rồi!
Tối ngày hôm qua bị dày vò một đêm, đến rạng sáng mới có thể ngủ, bình thường thì chín giờ sáng là cô có thể tỉnh giấc, nhưng mà hiện tại thì hình như chưa tới!
Ngay từ lúc tiếng gõ cửa vang lên, Lăng Ngạo liền thức tỉnh, rất không vui nhíu đôi mày rậm. Người nằm trong ngực cũng khó chịu chau mày, hướng vào người anh mà rụt rịt. Khẽ nhếch môi cười, ngay cả bản thân anh cũng không nhận ra được sự cưng chiều trong đó, hình như tối hôm qua chơi đùa lợi hại.
Cẩn thận rút tay ra, vén chăn lên đứng dậy.
Chỉ khoác một chiếc áo choàng tắm đơn giản trên người, Lăng Ngạo lạnh lùng mở cửa, nhìn một nhóm người đang đứng trước mặt, đáy mắt lóe lên ý lạnh: “Chuyện gì?”
Lăng Tuyết, em gái thứ tư của Lăng Ngạo, thợ trang điểm cao cấp quốc tế, giờ phút này rõ ràng đến đây là vì cô dâu, nhưng tiếc thay, liền bị một lá bùa giữa cửa chận lại!
"Anh hai, chị hai đâu? Hôm nay là hôn lễ của hai người, em đến để trang điểm cho chị hai đây!”
"Hai tiếng sau trở lại!"
Nói xong, ở trước mặt của mọi người, ‘ bùm ’ một tiếng, cánh cửa cứ đóng lại như vậy.
Lăng Tuyết khóc không ra nước mắt, bây giờ đã tám giờ, hai tiếng sau là mười giờ rồi! Hôn lễ cử hành vào lúc mười một giờ, anh hai đừng chơi trò giày vò người khác như vậy chứ?
Lúc trở vào phòng, chỉ thấy một mảng hỗn độn trên giường, không có một ai, trong phòng tắm truyền đến tiếng nước chảy ‘rào rào.’ Rõ ràng là tiếng ồn ban nãy làm phiền đến cô, bây giờ đã vào phòng tắm rồi.
Bên trong đôi con ngươi đen nhánh lóe lên một tia mập mờ, tròng mắt ngày càng cô đặc, sáng lóa như sao.
Tiện tay cởi bỏ áo choàng tắm trên người, cơ thể trần trụi tráng kiện đi về phía phòng tắm.
Vốn dĩ trước đó tính để cho cô ngủ thêm hai tiếng nữa, nhưng mà rõ ràng là cô không cần ngủ, thế thì hai tiếng này cũng rảnh rỗi không có chuyện gì làm, chi bằng đi làm chút chuyện có ý nghĩa thì tốt hơn!
Chẳng mấy chốc, trong phòng tắm liền truyền đến thanh âm tức giận của Lam Duê:
"Lăng Ngạo, anh là dã thú động tình sao? Anh. . . . ."