Casino - Las Vegas, vẫn phồn hoa náo nhiệt như trước, cũng không bởi vì sự vắng mặt của Lam Duê mà có bất kỳ thay đổi nào.
Nghiêm nét mặt trở lại nơi này, ngay cả vẻ mặt trước nay vẫn tươi cười dẫu có chuyện gì xảy ra cũng không có cách nào duy trì được nữa. Gương mặt u sầu ngập trong tội lỗi, khó coi vô cùng.
Mấy người nhà họ Lam đều biết là vì nguyên nhân gì, tự nhiên cũng không dám hó hé để đâm đầu vào chỗ chết, tất cả ngậm chặt miệng, cúi thấp đầu đứng ở một bên.
Ngồi trên ghế sofa, Lăng Ngạo mím môi ngồi xuống đối diện với cô, bọn Vân Trạch, Âu Liêm cũng rất biết điều, đứng sang một bên. Hai lão đại còn chưa mở miệng, kẻ bề dưới như bọn họ cũng không thể lên tiếng trước, chỉ chờ Lam Duê.
Trầm mặc một hồi lâu, Lam Duê thở hắt ra một hơi, rốt cuộc ngẩng đầu, nói: "Vân Thanh, chuyện mình giao cho cậu xử lý, bây giờ ra sao rồi?” Chìa tay cầm lấy một gói thuốc trên bàn, mở ra rút lấy một cây. Vân Trạch đốt thay cho cô rồi lại lùi về sau.
“Tất cả đã được mời, ba ngày sau tại Casino, Las Vegas vào ban đêm.” Vội vã ngẩng đầu lên nhìn Lam Duê đang ngồi trên ghế sofa đưa lưng về phía bọn họ, Vân Thanh nhanh chóng trả lời.
Sương khói lượn lờ, vẻ mặt của cô có phần mông lung, những khi tâm trạng buồn bực, theo thói quen cô sẽ châm một điếu thuốc lên, nhìn nó lẳng lặng cháy rụi trong tay mình, không hề chạm môi lấy một cái.
"Ừ, tôi biết rồi!"
Ba ngày sau, tính theo thời gian, cũng không phải quá muộn, mà cũng không hẳn đã sớm, vừa vặn. Lam Duê giơ tay lên, rung rung tàn tro từ điếu thuốc trong tay: “Chuyện lần này đã điều tra như thế nào?” Tuy rằng đã sớm biết chuyện này có liên quan đến Nathan Andrew, nhưng nói thế nào thì cô vẫn cần biết nguyên nhân rõ ràng, cũng không thể để người như cô rơi vào trạng thái u mê vô định.
Vân Trạch quét mắt sang người bên cạnh, mở miệng nói: "Dạo gần đây Andrew có tiếp xúc với một tổ chức bí ẩn, hình như, đây là thế lực sau lưng mà gia tộc William và gia tộc Raymond đã từng đàm phán trước đó, trên một vài khía cạnh vẫn có chút tương tự. Dựa vào những thông tin đã thu thập được, tổ chức bí ẩn này chính là kẻ đầu sỏ đã gây ra không ít tổn thất nối tiếp nhau cho nhà họ Lam dạo gần đây. Bọn chúng đứng đằng sau thao túng tất cả, tìm kiếm đối tác thích hợp để giúp chúng hưởng lợi từ bên trong. Andrew bắt đầu tiếp xúc thường xuyên với bọn chúng từ đầu tháng trước, sự kiện lần này cũng có liên quan đến hắn!”
Một hơi nói ra hết những thông tin mà mình đã giao cho cấp dưới điều tra trong khoảng thời gian gần đây, kết hợp với những gì mà anh đã biết, trình bày ra toàn bộ. Mặc dù những tin này có phần khiến người ta khó tin, lúc anh vừa trông thấy, cũng ôm một bụng hoài nghi. Nhưng sau khi đã điều tra trên rất nhiều phương diện, thời điểm anh xác minh được rõ ràng, tâm tình cũng buông lỏng không ít. Chí ít coi như cũng mang được kẻ thù này từ trong bóng tối ra ngoài sáng.
Tuy rằng đã sớm đoán ra được kết quả sẽ như thế này, nhưng khi chính tai mình nghe được lại là một chuyện khác, ném tàn thuốc trong tay vào chiếc gạt tàn, đầu ngón tay gõ nhịp nhàng lên mặt bàn, trầm ngâm một lát, quay đầu hỏi: “Thế thì, tổ chức bí ẩn đó, rốt cuộc là cái gì?”
Đôi môi mỏng mấp máy, Vân Trạch ngẩng đầu nhìn sự kiên định trên gương mặt cô, cuối cùng mở miệng: “Là một tổ chức lấy việc buôn bán ma túy làm chính, nhanh chóng phất lên trong vòng một năm qua. Phạm vi hoạt động của bọn chúng chủ yếu vẫn ở Tam giác vàng, cho nên chúng ta chưa từng để ý đến.”
Âu Liêm đứng sau lưng Lăng Ngạo chợt cười lạnh: "Kinh doanh ma túy như thế nào mà lại có thế lực lớn như vậy? Động não mà cũng dám đụng đến một gia tộc lớn như nhà họ Lam rồi hả?”
Quả thật rất khó làm cho người ta tin tưởng, việc buôn bán ma túy có sinh sôi nảy nở cách mấy cũng không thể có đủ năng lực để đối đầu với nhà họ Lam, mà thế lực kia lại hết lần này đến lần khác hành động suông sẻ, thậm chí còn khiến cho nhà họ Lam phải ngậm bồ hòn làm ngọt không ít lần. Làm sao mà không khiến người ta cảm thấy buồn cười, rồi sau đó lại thấy rất khó tin?
Những lời chui ra khỏi miệng của Vân Trạch cũng không đủ để bọn họ hài lòng, hiện giờ họ chỉ muốn một nguyên nhân duy nhất, cái gì có thể khiến cho bọn chúng to gan lớn mật như vậy.
"Kinh doanh ma túy là nguồn thu nhập chủ yếu ở ngoài sáng, trên thực tế, bí mật bên trong đó, chính là……buôn bán nội tạng người, lấy phương thức vô nhân đạo này để thu lợi nhuận.” Vân Trạch dừng một chút, lời của anh, ngoại trừ hai người như Lam Duê và Lăng Ngạo, sắc mặt của những người còn lại đều biến đổi. Anh vẫn duy trì sự điềm tĩnh như cũ, tiếp tục nói: “Fiennes, người của Fiennes, bất luận là hành hạ, tra tấn thế nào, đều làm như không có chút cảm giác, rất khó cạy miệng, đơn giản là không muốn tiết lộ bất kỳ thông tin nào về tổ chức Fiennes này, đây mới là điểm khó hiểu.”
Đáy mắt lóe lên một tia khó nắm bắt, Lam Duê sắc mặt tối tăm liếc nhìn Vân Trạch, xoay người, phất tay nói: "Đợi lát nữa cho Vân Thanh ra xem một chút, những người kia tự nguyện không nói, hay là bởi vì những nguyên nhân gì khác!"
"Dạ, thuộc hạ hiểu!"
Trong lòng Lam Duê mơ hồ có linh cảm xấu, không có được câu trả lời thỏa đáng, cô cũng không tiện nói gì thêm, dù gì Lăng Ngạo vẫn còn ở đây.
“Mọi người ra ngoài trước đi, tôi có chuyện muốn nói với Lăng thủ lĩnh!”
Đứng lên, nhìn vẻ mặt lạnh lùng của Lăng Ngạo, gương mặt từ nãy đến giờ vẫn u ám như mây mù, cuối cùng cũng lóe ra vài tia nắng, khẽ mỉm cười: “Đi thôi, đến thư phòng nói!”
Nhướn mi, ngược lại Lăng Ngạo cũng không nhiều lời, nhàn nhạt quét mắt nhìn nụ cười của cô như có ý nhắc nhở, ‘anh biết em giả vờ cười rồi.’ Đi lướt qua người cô, thẳng lên lầu hai.
Bất đắc dĩ thu hồi nụ cười khó coi trên mặt, mới vừa rồi đáy mắt của anh mang theo một tia không vui, cô nhìn thấy rõ. Nếu người ta đã biết nụ cười của mình giả tạo như vậy, thế thì cô cũng không cần thiết phải giả bộ chi thêm nữa.
Trong thư phòng, Lăng Ngạo tự giác rót cho mình một ly Brandy, chờ cô mở miệng.
Đối với hành động tự giác của anh, Lam Duê chỉ biết mấp máy môi, hình nhưng bọn họ còn chưa kết hôn thì phải? Sự kiện mạo hiểm trên biển chợt thoáng qua trong đầu, đáy mắt lóe lên một tia thâm sâu, làn môi đỏ mọng hé mở: “Ba ngày sau, em mời những người đó đến, chỉ hy vọng Lăng thủ lĩnh có thể thuận tiện đem quân kiểm soát hải vực Canada, cùng với việc nắm giữ quyền khống chế trên không. Em không muốn trong khoảng thời gian này, có một vài con gián hay côn trùng không biết điều nhảy vào quấy rầy.”
"Em sẽ đối phó với bọn họ!” Không phải câu hỏi, mà là khẳng định, Lăng Ngạo hiểu rõ tính tình của cô. Mấy tháng nay, hết lần này đến lần khác nhà họ Lam bị cản trở, cô chưa từng chính thức đáp trả, không phải sợ, mà là vẫn chưa chạm đến ranh giới cuối cùng.
‘Long hữu nghịch lân,’ điểm yếu của Lam Duê chính là những người bên cạnh cô, còn điểm yếu của anh lại là……..Những người đó hết lần này đến lần khác đi khiêu chiến, bây giờ còn khiến cho anh trai của cô bặt vô âm tính, nếu như cô không ra đòn phản công mà nói, sẽ không còn là Lam Duê mà anh từng biết. Chỉ có điều, trái với quyết định phản kích, anh càng muốn biết rõ hơn về kế sách của cô.
*Long hữu nghịch lân xúc tất chi nộ.
(Rồng có vảy ngược, đụng vào ắt nổi giận: nghĩa là ai cũng có chuyện không muốn người khác chạm vào, nếu không không biết được hậu quả.)
Đáy mắt đã u ám của Lam Duê càng thêm tối tăm, Lăng Ngạo hiểu rõ về cô cũng giống như cô hiểu anh, chỉ cần một câu nói, cô cũng hiểu anh đang muốn biết về kế hoạch của mình. Đưa tay rót cho mình một ly rượu, đặt đến bên môi, ngửa đầu uống một hơi cạn sạch.
“Casino, Las Vegas, em mời bọn hắn đến hoang lạc một đêm, đây là lần đầu tiên em hào phóng mời khách như vậy. Lăng thủ lĩnh muốn thử một chút không? Lão đại của các thế lực hắc đạo từ khắp nơi trên thế giới tề tựu về đây vui đùa, thử vận may, như thế nào?”
Cô cũng không có ý định nói ra toàn bộ kế hoạch của mình, người thông minh như anh, cho dù không nói hết, nhưng những lời vừa rồi kỳ thực đã phơi bày tất cả hàm ý bên trong.
Người có chút đầu óc cũng biết, lời mời bất thường của nhà họ Lam vào lúc này, nhất định không phải là muốn vun đắp tình cảm chi hết. Những chuyện xảy đến với nhà họ Lam dạo gần đây, có thể nói là ‘một phen náo nhiệt,’ bất luận là hắc đạo hay bạch đạo, cơn gió lốc này cũng đã càn quét khá lâu, nếu như không kịp thời dọn dẹp sạch sẽ, tiêu diệt triệt để, đối với bọn họ không có lợi.
Lăng Ngạo ngó chừng động tác của cô, đáy mắt lóe lên xúc cảm lạ thường, môi mỏng khẽ nhếch: “Rất chờ mong!” Rất chờ mong đêm ấy, chờ xem số phận của mấy lão già kia sẽ đi về đâu, rất chờ đợi sự phản kích của cô.
"Lăng Ngạo, anh có thể bảo đảm trong khoảng thời gian này, không có bất kỳ kẻ nào vượt qua khỏi tầm kiểm soát của anh, làm ra bất cứ chuyện gì? Điều em muốn, chính là sự bảo đảm này!”
Chợt ngẩng đầu lên, đôi con ngươi đen nhánh lẳng lặng nhìn cô, bốn mắt nhìn nhau một hồi lâu mà chẳng ai nói gì, anh đột nhiên cầm ly rượu uống sạch, sau đó đứng dậy đi đến bên cạnh cô, từ trên cao nhìn xuống, nói: “Như vậy, em có thể bảo đảm sẽ không để cho mình bị thương?”
Lam Duê ngẩn ra, không rõ nguyên do nhìn anh. Lúc này dường như giữa hai người không có tí gì gọi là ‘thần giao cách cảm’, tại sao câu nói của anh lại làm cô cảm thấy có chút kỳ quái. Khẽ nhếch môi, nhúc nhích cơ thể: "Đương nhiên, nếu như lại bị thương, chẳng phải bôi nhọ vào mặt em sao?”
Lời của cô chẳng những không làm cho anh chuyển dời tầm mắt, ngược lại còn khiến cho gương mặt của anh càng trở nên khó coi. Mất tự nhiên sờ sờ chóp mũi, có phải cô đã đắc tội với anh lúc nào rồi không? Ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống, thật sự là làm cho cô hơi khó hiểu.
Chợt vươn tay, xuyên qua dưới nách của cô, nhân cơ hội cô chưa kịp phản ứng, ấn vào ngay sau lưng.
"Á. . . . . ."
Động tác bất thình lình xảy ra vào thời điểm cô còn chưa kịp chuẩn bị, vết thương sau lưng vẫn chưa được xử lý liền bị bàn tay to lớn này ra sức ấn cho một cái, thiếu chút nữa làm cô nhảy dựng lên khỏi ghế sofa.
Giờ phút này, cái gì ưu nhã, cái gì thong dong, cái gì bình tĩnh, toàn bộ cũng không biết bị ném tới đảo chim từ bao giờ. Khuôn mặt nhỏ nhắn bỗng chốc trắng bệch không còn giọt máu, nhăn nhúm lại trông rất khó coi.
Lấy bàn tay đang bấu chặt vào hai cánh tay của anh ra, hung hăng cắn môi dưới để lộ hàm răng trắng tinh, cực kỳ giận dữ: “Lăng Ngạo, anh……..có phải anh tính giết người hay không? Đau chết đi được!” Lời nói cuối cùng, thoáng qua một chút uất ức, mơ hồ mang theo một tia hờn dỗi. Đối với hành động chẳng hề thương hoa tiếc ngọc của anh, rõ ràng tỏ ra rất bất mãn.
Đã sớm biết phía sau lưng của cô có gì đó không đúng, quả không sai.
Lăng Ngạo nghiêm mặt lấy tay ra khỏi lưng cô, động tác tuy thô lỗ nhưng không kém phần cẩn thận, kéo cô ra khỏi ghế sofa, từ thư phòng trở về phòng ngủ của cô.
"Cởi!" (QA: vẫn là cái chữ bá đạo ấy
Rome – Italy, Andrew với mái tóc bạch kim đặc trưng, vẻ mặt vô định nằm trên ban công lầu hai, cầm trong tay tấm thiếp mời mạ vàng.
Lam Duê muốn mời, dạ tiệc tại Las Vegas, Andrew biết, bữa tiệc này nhất định tràn đầy bẫy rập, mục đích rất rõ ràng. Mới vừa tìm được đường sống từ trong chỗ chết ở Bermuda mà lại dám dẫn sói vào nhà ngay lúc này, hẳn là nên ca ngợi lòng dũng cảm của cô mới phải?
Lắc qua lắc lại ly rượu đỏ tươi, đáy mắt xanh lục thoáng qua một tia tà ý, vẻ mặt xấu xa tràn đầy mị hoặc. Làn môi vốn dĩ đã hơi đỏ, nhuộm đẫm màu rượu, li ti như tơ máu, yêu dị khác người.
"Giáo phụ, không thể đi!" Người thân cận nhất bên cạnh Andrew, Pitt Lin, bên trong con ngươi màu rám nắng của anh ta lóe lên một tia bất đồng. Đây rõ ràng là một cái bẫy, người hơi thông minh một chút đều biết, không thể đi.
Andrew mở tấm thiệp mời ra, cười híp mắt nói: "Nếu như là một lời mời thông thường, dĩ nhiên là tôi muốn đến thì đến, không muốn thì sẽ không đi. Nhưng mà cậu đã quên thế lực của nhà họ Lam ra sao rồi à? Rất ít khi nhà họ Lam mời người khác, hoặc giả có thể nói, đây là lần đầu tiên Lam Duê gửi thiệp mời, về tình về lý, bất cứ người nào cũng không thể cự tuyệt."
Không phải là không thể cự tuyệt, mà là không có cách nào cự tuyệt. Biết rõ rành rành là một cái bẫy, một khi đã đi, cũng rất có thể sẽ không có đường ra, nhưng mà tin chắc rằng, thời điểm hai người kia nhận được thiệp mời, nhất định là không dám không đi. Đây mới là thủ đoạn của Lam Duê, chần chừ lâu như vậy, cô tính bắt đầu quét dọn những kẻ xấc xược làm càn trên đầu mình sao? Chỉ là, trong này có bao gồm bản thân hắn hay không đây?
Pitt Lin khẽ nhíu mày: "Giáo phụ, ngài động tay động chân vào chuyện của Lam Triệt, mặc dù chuyện này cũng không phải. . . . . . Nhưng với năng lực của Lang đương gia, dĩ nhiên sẽ tra ra chuyện lần này có liên quan đến ngài, lấy tính cách của Lam đương gia, e rằng sẽ gây khó dễ cho ngài.”
"Yên tâm!" Andrew đem tấm thiệp mời đang cầm trong tay đặt vào tay hắn, chậm rãi đứng lên, tư thế tùy ý duỗi lưng: “Cho dù chuyện này đúng là tôi làm, hiện giờ Lam Duê tuyệt đối sẽ không đối phó với tôi. Hai lão già kia cũng ngồi trên vị trí ấy khá lâu rồi, quả thật cũng nên thay đổi. Cục diện thế giới cứ giữ khư khư thế này, nhìn có vẻ hơi nhàm chán. Tôi rất chờ mong cô ấy mang đến cho mình một sự ngạc nhiên không báo trước, nói vậy, mới không uổng phí cái giá lớn mà tôi đã bỏ ra để cho bọn họ không thể cử hành hôn lễ đúng kỳ hạn.”
Sắc mặt của Pitt Lin có phần ngưng đọng, tuy rằng giáo phụ rất tự tin, nhưng hắn lại lo lắng về sự hợp tác giữa nhà họ Lam và nhà họ Lăng, hậu quả như thế nào, cũng dễ dàng nghĩ ra được, xem ra hắn phải lo liệu thật tốt từ trước.
Vừa muốn đi ra ngoài, giọng nói có phần u ám của Andrew từ sau lưng truyền đến:
“Cậu đi báo cho Fiennes, việc hợp tác giữa Andrew và bọn họ đến đây chấm dứt, nếu bọn họ không tuân thủ giao ước, vậy thì tôi cũng không cần thiết phải nói nhiều với họ.”
"Dạ!"
Pitt Lin đi ra ngoài, trên ban công chỉ còn lại một mình Andrew, mái tóc bạch kim bị gió thổi lất phất trông có vẻ lộn xộn, nụ cười nhếch môi càng ngày càng rộng.
Lam Duê, Lam Duê, thật là khiến người ta chờ mong gặp mặt một lần……
***
Mà lúc này Bá tước William và Raymond Hadley đang bể đầu sứt trán tụ chung một chỗ, nhìn lên tấm thiệp mời mạ vàng trước mặt, bọn họ cảm thấy nó còn nặng hơn cả nghìn vàng.
Chuyện của Lam Triệt vừa mới xảy ra không lâu, Lam Duê bôn ba ra biển tìm kiếm không có kết quả, đột nhiên vào lúc này mấy người ấy lại đi tổ chức hội họp gì đó, đây không phải tố cáo rành rành, cạm bẫy nguy hiểm đang chực chờ bọn họ ở nơi đó hay sao? Điểm mấu chốt là, bọn họ không có biện pháp cự tuyệt.
"Bá tước đại nhân, ngài cho rằng nên làm như thế nào? Không đi thì sao?” Raymond Hadley trầm ngâm nói.
Bá tước William trợn mắt nhìn hắn, giọng điệu mỉa mai: "Thực ra thì tôi cũng không muốn đi, nhưng đây là lần đầu tiên Lam Duê đích thân mời, cũng là thử thăm dò, nếu như không đi, hậu quả sẽ sàng nghiêm trọng hơn.”
Nếu như bọn họ không đi thật, trên lưng liền bị úp nỗi oan không biết bày tỏ cùng ai, đến lúc đó, người phụ nữ Lam Duê kia càng thêm có lý do. Nói gì cũng không thể để phát sinh chuyện như vậy. Song, cho dù biết rất rõ tấm thiệp mời này chất chứa nhiều nguy hiểm, xem như bọn họ có đi, cùng lắm chỉ gặp mấy kẻ không muốn thấy, Lam Duê cũng không thể ra tay với bọn họ ngay trên địa bàn của nhà họ Lam được? (QA: mơ à???)
Nghĩ tới đây, trong lòng của William và Raymond cũng yên ổn phần nào.
Miễn là Lam Duê không động thủ với bọn họ, vậy thì sau cuộc gặp gỡ ở trên địa bàn nhà họ Lam, khi trở về bọn họ sẽ dốc toàn lực phản kích.
Raymond Hadley nhíu đôi chân mày rậm, nói: “Vậy ý của Bá tước đại nhân chính là……đồng ý lời mời?”
William cười đến ôn hòa: “Nếu như Raymond tiên sinh có thể nghĩ ra được lý do tốt hơn để khước từ, tôi tuyệt đối sẽ không đi.” Không có cách nào, cũng đừng *** nói lời vô nghĩa, William lạnh lùng giễu cợt trong lòng. Dẫu sao cũng là quan hệ hợp tác, nếu như bây giờ lại trở mặt, kỳ thực chẳng ai có lợi.
Hắn ta muốn nhìn xem, rốt cuộc Lam Duê có thể dấy lên được biến cố gì.
***
Bởi vì sự kiện mời mọc lần này, Lão thái gia nhà họ Lam vội vã gọi Lam Duê trở về đại bản doanh.
Chuyện của Lam Triệt, tuy rằng chưa hề nhắc lại, nhưng sự thật đã rất rõ ràng, chẳng qua, Lam Duê cũng đã ra chỉ thị, thông báo Lam Triệt không rõ tung tích, trong lòng bọn họ cũng có điểm sáng tỏ, vả lại cũng âm thầm ôm một tia hy vọng, hi vọng kỳ tích xuất hiện.
Sự kiện trên biển của Lam Duê, do cố tình che giấu, người trong nhà cũng không biết được. Sau khi nghỉ ngơi một ngày ở Las Vegas, lúc trở lại Thượng Hải, vẫn bình tĩnh điềm nhiên như cũ, không có lấy nửa điểm khác thường.
"Nguyệt trở về rồi!" Tô Tinh tươi cười nhìn con gái mình vẫn còn nguyên vẹn như lúc ban đầu, may mắn con gái không có việc gì, bằng không, bà thật sự không biết phải sống thế nào.
Lam Duê cầm tay của bà, nhẹ giọng cười nói: "Mẹ, nhìn thấy con không vui mừng sao? Như thế nào lại khóc rồi?"
"Chị Lam Duê."
"Tiểu Kiệt!"
Lam Duê chào hỏi qua từng người rồi đi vào giữa đại sảnh, lúc này liền nhìn thấy mấy vị Đại gia trưởng đang ngồi đó chờ mình.
"Ông nội!"
Lam Kính nhìn cô một cái, nói: "Lam Duê, đây là lần đầu tiên con mời mọc kẻ khác, như vậy ý đồ đã rất rõ ràng, kẻ ngu ngốc cũng có thể nhìn ra được. Lam Duê, con nói cho ông biết, rốt cuộc con muốn làm gì?"
Những người khác trong nhà họ Lam ngồi ở vị trí cách đó không xa, chuyện như vậy, bọn họ không có quyền nhúng tay vào, chỉ có thể lấy tư cách là người trong nhà, ngồi nghe ở một bên. Một là người sáng lập nên nhà họ Lam, một là chủ nhân đương nhiệm của nhà họ Lam, cuộc đối thoại giữa bọn họ, luôn không thích người khác xen vào, cho dù là người trong nhà cũng không ngoại lệ.
Vân Trạch đặt tách ca phê đen đến trước mặt Lam Duê, sau đó lui ra đứng ở phía sau cô.
Bưng tách cà phê còn bốc khói nghi ngút lên, dùng chiếc muỗng khuấy nhẹ mấy cái, khẽ cười nói: "Ông nội, chủ nhân của nhà họ Lam hiện giờ là con, chẳng phải ban đầu ông nội cũng đã nói qua ư? Tất cả mọi chuyện đều giao cho con quyết định, một khi con đã quyết làm chuyện gì, bất kỳ ai cũng không được can thiệp? Vậy mà bây giờ ông nội lại muốn cản trở con?”
Khóe môi đượm nụ cười nhẹ, tầm mắt của Lam Duê hơi chếch lên, quét về phía gương mặt trầm tĩnh của Lão thái gia một cái, nhấp một ngụm cà phê đắng, tiếp tục nói: “Chính bởi vì đây là lần đầu tiên con có ý muốn mời khách, dẫu cho chuyện của Lam Triệt có xảy ra hay không, bất cứ ai trong bọn họ cũng không thể tránh thoát. Hoặc nói một cách chuẩn xác hơn là, không thể không đến. Ông nội, nhà họ Lam hiện giờ không còn giống với thưở người lên nắm quyền nữa, những thế lực khác cũng không còn giống như thời của người. Lúc nào cũng có mấy kẻ cậy gìa lên mặt, lại đi chiếm những vị trí không phù hợp với năng lực của mình, quả thật cũng nên dọn dẹp một chút.”
Lam Kính thâm sâu nhìn cô, trước mắt là đứa bé do một tay mình nuôi nấng, hiện giờ lại càng lúc càng ‘nông sâu khó lường’, ngay cả ông cũng nhìn không thấu. Thật ra thì ông gọi đến cũng chẳng phải để trách tội gì, cũng không lo lắng cho cơ nghiệp nhà họ Lam xảy ra chuyện, chẳng qua là quan tâm con bé mà thôi. Tính khí quật cường khiến ông không thể nói ra là mình đang lo lắng cho con bé, ngược lại đi nói những lời khiến người ta không biết phải làm sao, tựa như là đang thẩm vấn, chả trách Lam Duê mất kiên nhẫn.
"Tự con biết chừng mực là tốt rồi, đừng làm chuyện gì cũng không nghĩ tới hậu quả. Chuyện của Lam Triệt……….Ông mới không hy vọng Lam nha đầu con lại xảy ra bất cứ chuyện gì, hiểu chưa?” Ông già rồi, thật sự là già rồi, không quản nổi con cháu mình nữa. Coi như quên đi, mặc sức để cho chúng nó giày vò, chỉ cần giữ lại cái mạng già của mình là tốt rồi.
Lam Duê cũng biết ý tứ của ông, chẳng qua là bọn họ đã quen với việc cô hành động bên ngoài địa bàn, lần này lại đột nhiên mời khách đến nhà, cảm thấy lạ lẫm là phải. Thả tách cà phê trong tay ra, đứng lên, nói: “Ông nội yên tâm, con tự có chừng mực. Con còn có một số chuyện cần phải xử lý, không nán lại được nữa. Đúng rồi, ông nội, về sau người cũng không cần phải thành thật nghiêm túc như vậy, làm con rất không thoải mái đó.”
Nói xong câu ấy, lên tiếng chào mấy người trong nhà rồi vội vã rời đi.
"Lam Duê, con bé nha đầu chết tiệt kia, ông già này vất vả lắm mới nuôi con thành người, bây giờ lại thuận cột bò lên trên nữa à! Lần sau trở lại, xem ông đánh gãy chân chó của con thế nào. Hừ. . . . . ."
Ưmh, giọng nói đầy đủ mười phần âm khí, thân thể của ông nội vẫn rất khỏe mạnh, trước khi lên xe, Lam Duê đã nghĩ như vậy.
***
Ba ngày sau, Casino Las Vegas nghênh đón sự kiện náo nhiệt nhất trên thế giới, một đêm ngấm ngầm ẩn giấu sóng cả.
Lam Duê và Lăng Ngạo đang ở phòng theo dõi tần số cao, quan sát hình ảnh từ các nơi.
"Quyền kiểm soát trên biển khổng lồ như vậy, mấy người ở Bộ quốc phòng kia cũng dám thả ra thật.” Lam Duê ngồi dựa vào bên cạnh Lăng Ngạo, nheo mắt, tùy ý liếc nhìn: “Lợi ích quốc gia, đây cũng là lợi ích quốc gia, Hừ!"
Lăng Ngạo liếc cô một cái: "Theo như nhu cầu, không thiếu nợ lẫn nhau."
Giữa các quốc gia, đôi khi cũng cần phải kìm hãm như vậy, những thế lực ngầm cũng sử dụng một loại phương thức như những quốc gia chính chủ. Bọn họ nắm rõ chuyện này, cho nên mới khinh thường như thế.
Đứng lên, sửa sang lại trang phục trên người, nói: "Đi thôi, mắt thấy là chín giờ, tính toán thời gian, những người nên tới và không nên tới, hẳn đã đến đông đủ? Lăng Ngạo, anh đi hay không đi? Em phải đích thân đi chiêu đãi bọn hắn thật tốt!”
Nhìn lên màn hình, trong đồng tử đen nhánh của Lăng Ngạo hiện lên một tia khó nắm bắt, bỗng nhiên nói: "Em đi trước đi!"
Nhàn nhạt liếc mắt nhìn anh, sáng tỏ gật đầu, nói: "Được rồi, anh đi sớm về sớm."
Xoay người đẩy cửa rời đi, khóe miệng Lam Duê chứa đựng nụ cười khát máu, tối nay, là một đêm tốt lành. . . . . .
....còn tiếp.....
*Cutie Coco: hehe, hi em, ss ko nghĩ họ dám bán não LD đâu em, nghiên cứu thì may ra
"Ngự Phong, sau khi bọn hắn tiến vào nơi này, cậu phải xử lý gọn gàng những kẻ đang mai phục bên ngoài.”
Thời điểm Lăng Ngạo đứng lên đi ra phía bên ngoài, lạnh giọng phân phó. Hiện tại anh cũng không định lập tức đi đến bên cạnh Lam Duê, chuyện này vốn dĩ do cô khơi mào, cô nên tự biết đối phó thế nào cho phải. Về phần anh, đem những việc còn lại sắp xếp thật tốt, đề phòng xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Ngự Phong đi theo phía sau không nói hai lời, trực tiếp chấp hành mệnh lệnh. Chuyện này trước đó thủ lĩnh cũng đã nhắc qua, đêm nay, giới hắc đạo sắp sửa xảy ra biến cố kinh hoàng, không còn gia tộc William và gia tộc Raymond nữa, vậy thì ai sẽ lên ngôi đây?
Mới vừa bước ra từ cửa bên, bước chân chợt khựng lại, ánh mắt sắc bén lạnh lùng nhìn chiếc xe hơi đỗ cách đó không xa. Biểu tượng của gia tộc Andrew, Nathan Andrew thật sự đã tới, ngược lại tuyệt nhiên không nằm ngoài dự đoán.
Dường như cảm giác được tầm mắt của anh đang bắn về phía mình, Andrew vốn đang cúi thấp đầu, bỗng chốc nhấc mắt hướng thẳng về phía anh. Chỉ thấy hắn ta lạnh lùng nhếch môi, hướng về phía Lăng Ngạo cười một tiếng đầy ma mị, sau đó cũng không nhìn nữa.
Lăng Ngạo vốn đang tính rời đi một chút, hiện giờ tạm thời thay đổi chủ ý, xoay người vừa vặn đón nhận ánh mắt khó hiểu của Âu Liêm, lạnh nhạt nói: "Trở về!"
Trở về? Âu Liêm nghiêng người nhường đường, một màn với mừa rồi, anh đã thu hết vào đáy mắt, tự nhiên cũng hiểu được nguyên nhân vì đâu. Có vẻ như tình địch tới chơi nhà, thủ lĩnh đang khẩn trương? Kỳ thật thì, căn bản không cần thiết, hiện giờ trên người Nathan Ansrew đang gánh chuyện của thiếu gia nhà họ Lam, mặc kệ thật sự là do hắn làm, hay là đang cõng nỗi oan thay ai khác, Lam đương gia tuyệt đối sẽ không nhìn hắn với sắc mặt tốt.
Chỉ có điều, những suy nghĩ này có đánh chết anh cũng không dám nói ra, bằng không, khó đảm bảo việc thủ lĩnh có tặng cho mình một viên đạn hay không.
***
Lam Duê ngồi trong phòng, lạnh lùng nhìn lướt qua mấy bộ trang phục được bày biện ở trên giường. Vân Trạch không lên tiếng, lẳng lặng đi đến, dùng một cây trâm màu xanh ngọc vấn mái tóc đen dài lên. Nhẹ nhàng đặt thiết bị truyền tin vào tai phải của cô, nói:
“Lam chủ, thay quần áo!"
"Không cần, mặc thế này được rồi."
Nhìn mình trong gương, trang phục kỳ thực rất bình thường, tóc mai hai bên thái dương hơi rũ xuống, vừa vặn che đi thiết bị truyền tin bên tai phải. Chiếc sườn xám không tay màu xanh dương thêu kim tuyến, vẽ nên những đường cong tuyệt mĩ trên cơ thể cô, mê hoặc ánh mắt của người khác.
Vân Trạch thấy thế, liền đem tất cả trang phục trên giường cất vào tủ quần áo, xoay người đứng ở bên cạnh cô: “Tất cả bọn họ đã tới, Lăng thủ lĩnh đã cho người bố trí ổn thỏa, sau khi người đi xuống, liền bắt đầu."
Cầm chiếc quạt gỗ hương trên bàn lên, chiếc tua màu đỏ thật dài rũ xuống trên cổ tay trắng nõn. Nhẹ nhàng chậm rãi mở chiếc quạt ra, ngăn trở nụ cười tàn nhẫn nơi khóe miệng: “Đã đến cả rồi, người làm chủ nhà như tôi, nếu không ra ngoài, chẳng phải rất thất lễ?” Nói xong, liền ưu nhã đứng lên, đi ra ngoài.
Hai người bọn hắn, làm sao lại to gan lớn mật như vậy đây? Biết rõ đây là một Hồng Môn Yến* mà đám người đó còn dám đến. Nếu như người ta đã biết phối hợp như vậy, cô dĩ nhiên không thể để cho bọn họ thất vọng.
* Hồng Môn Yến: một sự kiện nổi tiếng năm 206 trước Công Nguyên, nơi tướng quân Hạng Vũ ám sát đối thủ Lưu Bang.
Hừ, bọn họ thật sự cho rằng cô là loại người tuân theo khuôn phép cũ hay sao? Đã nằm trên địa bàn của cô, vậy thì tất cả đều phải nghe theo cô, một khi đã đến, thì đi sẽ rất khó.
‘ Bốp ’ một tiếng, chợt khép chiếc quạt lại, rõ ràng chỉ là một người phụ nữ cổ điển, nhưng lại toát lên sát khí khiến lòng người run sợ.
Lam Duê cũng không ra mặt, đám người phía dưới đều do những người nhà họ Lam tự đứng ra chiêu đãi. Còn mấy kẻ hết sức quan trọng kia, được đưa đến phòng kim cương ở lầu 20. Có thể nói, phía bên dưới là một cảnh tượng khác, còn bên trên, lại là một đẳng cấp khác cao hơn.
Những viên kim cương xa xỉ được bày trí khắp phòng, mặc dù lúc này trên mặt của Bá tước Wiliam và Raymond Hadley vẫn giữ vẻ thản nhiên như trước, nhưng lồng ngực lại không ngừng đánh trống liên hồi, cảm giác như có chuyện gì xấu sắp sửa xảy ra.
Thật ra thì khi vừa đến đây, bọn họ liền hối hận. Bởi vì không chỉ đối mặt với một người phụ nữ khó hiểu như Lam Duê, còn phải đối diện với người đang ngồi yên lặng trước mắt, Lăng Ngạo thủ đoạn tàn nhẫn vô tình. Bọn họ nên sớm nghĩ đến, nếu như không xảy ra chuyện lần này thì Lam Duê và Lăng Ngạo hẳn đã kết hôn rồi, anh ta ở đây cũng không phải là chuyện đáng ngạc nhiên. Nhưng nếu như đêm nay hai người đó kết hợp lại để đối phó với bọn họ, chuyến này đến đây, chính là đưa dê vào miệng cọp.
Song, có lẽ lá gan của Lam Duê không to đến thế, chắc không dám hành hung người khác ngay trên địa bàn của mình? Raymond và William trao đổi ánh mắt với nhau, trong lòng hoang mang bất định, chỉ có thể tự an ủi mình như vậy.
"Lam đương gia mời chúng tôi mà cá nhân mình còn chưa xuất hiện, đây gọi là cái gì?” Bá tước William đứng ngồi không yên, đôi mắt già nua trừng to, thiếu kiên nhẫn cất tiếng hỏi:
“Chúng tôi không phải người nhàn rỗi, Nữ hoàng còn có việc muốn giao cho tôi, làm sao còn có thời giờ lãng phí ở chỗ này!”
Âu Liêm cười nhạt, chậm rãi trả lời: "Bá tước William thật biết nói đùa, nếu như biết rõ tối nay đến đây tham dự dạ tiệc, thế nào trước đó lại không giải quyết mọi chuyện cho xong? Làm việa qua loa thế này. Bất quá, Bá tước William cứ yên tâm, tôi tin rằng Lam đương gia sẽ lập tức đến ngay, dẫu sao cũng là phụ nữ, cần phải bỏ chút thời gian làm đẹp cho mình, về điểm này, Bá tước William có nhiều hồng nhan tri kỷ như vậy, so với ai khác cũng rõ ràng hơn.”
"Cậu. . . . . . Chủ nhân nhà cậu còn chưa mở miệng, ngược lại chó mở miệng trước!" Bị Âu Liêm phản bác một tràng như vậy, gương mặt già nua của Bá tước William không nén được cơn giận. So về địa vị mà nói, ông ta và Lăng Ngạo cùng được xếp ngang hàng với nhau, chỉ là bây giờ thủ đoạn của Lăng Ngạo có chút sắc bén, nằm trên cục diện thế giới so với bọn họ cũng hơn hẳn. Nhưng dẫu là thế, địa vị của ông ta vẫn chẳng hề thay đổi, bị thuộc hạ của đối thủ hạ nhục như vậy, khiến người ở địa vị cao ngất nhiều năm như Bá tước William khó mà chịu được. Nếu như nơi này không phải là địa bàn nhà họ Lam, sớm đã bị ông ta cho một phát súng rồi.
Lăng Ngạo còn chưa kịp mở miệng, phía cửa liền truyền đến tiếng cười khẽ: “Chậc chậc, chủ nhân này nọ là cái gì, chó nào, ở chỗ của tôi có lắm thứ ấy từ bao giờ?”
Người cất giọng chính là Lam Duê, thật ra thì cô đã đến từ rất sớm, chỉ là luôn âm thầm theo dõi tất cả mọi động tĩnh xảy ra ở đây, lúc vừa mới bắt đầu thì chẳng ai đụng chạm gì nhau, càng về sau lại càng nóng nảy, tất thảy đều lọt vào mắt cô. Cô cũng cố tình chọn thời điểm trước khi Lăng Ngạo mở miệng, vừa vặn khiến cho bọn họ không còn gì để nói.
Thời điểm cô vừa xuất hiện, trò chơi tối nay cũng chính thức bắt đầu.
Sắc mặt của Bá tước William thoáng biến đổi, nhạt nhẽo nói: “Lam đương gia tới thật là sớm, người không biết còn tưởng rằng cô đến dự tiệc.”
Lam Duê chỉ cười, liếc nhìn hắn một cái, đôi mắt đen láy lướt qua tất cả những người có mặt ở đây, thời điểm tầm mắt rơi vào người Nathan Andrew, hơi dừng lại, chậm rãi mở quạt ra, che mặt, híp mắt cười nói: “Những người bên dưới đang khiêu vũ vui đùa, cảnh tượng như vậy không thích hợp với chúng ta, tôi nghĩ, chúng ta thích hợp với bối cảnh hiện giờ hơn. Đã đến Las Vegas, vào Casino mà không chơi chút gì đó, dường như có hơi kỳ quặc, các vị nói xem?”
Lúc nói chuyện, nâng tay lên vẫy gọi phía sau, Vân Trạch gật đầu nhìn về phía bên cạnh. Ngay tức khắc có rất nhiều người mang thẻ đánh bạc tới, bên cạnh mỗi người có chừng một rương, tương đương với tiền mặt, ước chừng cũng vài tỷ đô la.
Ngoại trừ Lăng Ngạo, tất cả mọi người đều không rõ nguyên do, nhìn đống tiền từ trên trời rơi xuống này, thật sự không hiểu rốt cuộc cô có ý đồ gì.
"Tại đây, trên tay mỗi người đều có mười tỷ đô la, chính là thẻ đánh bạc của từng người, cũng xem như là khoản chiêu đãi của tôi đêm nay. Nếu người nào thua, vậy thì………Nhất định phải chấp nhận sự trừng phạt.” Khép quạt lại, cánh tay trắng nõn thon dài gác nhẹ lên tay vịn ghế tựa, gương mặt trước sau vẫn duy trì nụ cười nhàn nhạt, đôi con ngươi đen nhánh sâu thẳm như hầm băng, khiến người ta đoán không ra: “Vân Trạch, bắt đầu đi!"
Vân Trạch gật đầu, bắt đầu nói về quy tắc: "Trước mặt mỗi vị đều có mười tỷ đô la thẻ bánh bạc, từ giờ phút này, nếu như ai dùng hết thì xem như thua. Bất quá các vị yên tâm, khoản thua thiệt này nhà họ Lam sẽ lo liệu, nếu thắng, tất cả sẽ thuộc về các vị.”
Không vòng vo thêm nữa, Vân Trạch liền đi đến máy tính trung ương, phát hình ảnh của sòng bạc Las Vegas ra ngoài.
Có thể tới loại địa phương này, ngoại trừ những kẻ mơ tưởng phất lên trong một đêm, còn lại phần đông đều là những ông trùm nổi danh trên thế giới hoặc là những chính trị gia. Trên tay những người này, trước giờ không khi nào thiếu tiền.
Andrew nhíu mày nhìn lên màn ảnh trước mặt, hình như trong lòng đã mơ hồ hiểu được ý đồ của cô. Nhưng hắn cũng chẳng nói gì, lặng im quan sát. Có một số việc, hắn hiểu được, không có nghĩa là tất cả mọi người đều hiểu. Chẳng có ai vứt không mười tỷ đô la qua đầu, xem ra đêm nay Lam Duê đã có kế hoạch của mình rồi.
Mỉa mai liếc nhìn Bá tước William và Raymond Hadley ngồi phía đối diện, cả hai đang chăm chú nhìn vào màn ảnh trước mặt, thật đáng tiếc, hình như hai người kia cái gì cũng không biết. A, cũng tốt, nửa người đã chui vào quan tài rồi, giết sớm một chút càng tốt.
Một ánh mắt lạnh như băng bắn về phía hắn, người cảnh giác như Andrew rõ ràng cảm nhận được. Theo tầm mắt nhìn sang, chỉ thấy Lam Duê tuy rằng lúc này đang tươi cười, nhưng đáy mắt lại ẩn chứa ánh sáng lạnh lẽo nhìn hắn.
Xem ra từ chuyện của Lam Triệt, quan hệ giữa bọn họ vốn dĩ cũng không tính là thân thiết, nhưng cũng không quá xấu, giờ lại trở nên bế tắc. Hiếm khi thấy Andrew khó xử nhíu mày, chuyện này hình như hắn đã chọn lầm người rồi?
Đang thả hồn đi nơi khác, giọng nói đều đều của Vân Trạch lại vang lên lần nữa: “Các vị cũng đã nhìn thấy hình ảnh trước mặt, đây là tiền đánh cược của mười người, mà trước mặt mỗi người bọn họ chỉ còn lại ba lá bài, đợi đến khi phát bài xong, các vị thử đánh cược một keo, ai sẽ là bên thắng cuối cùng.” Đương lúc nói chuyện, ngón tay khẽ động, hình ảnh trước mặt lập tức được phóng đại.
Hình ảnh lần này không còn hỗn tạp giống như trước, cảm giác dường như chặt chẽ hơn. Ở sòng bạc mà cũng phẫn nộ như vậy, thật là có chút kỳ quái.
Vì để tránh xuất hiện những chuyện phiền toái không cần thiết, Vân Trạch cố ý tắt âm thanh của những người bên trong màn hình đi.
Lăng Ngạo cúi đầu, lẳng lặng nhìn Lam Duê ngồi bên cạnh, đối với việc thời tiết lạnh lẽo mà cô lại đi ăn mặc thế này, hình như có chút không vui.
"Nhìn em làm cái gì?" Nhẹ nhàng hỏi anh, đáy mắt Lam Duê nhuộm nụ cười chân thật nhất.
Nhưng Lăng Ngạo cũng không trả lời, sau khi liếc cô một cái, liền nhẹ nhàng chuyển tầm mắt nhìn về phía màn ảnh lớn.
Những người kia, mỗi một vị lão đại lúc này cũng có vẻ thông suốt rồi. Trải qua rất nhiều sòng bạc, đây là lần đầu tiên bọn họ được thử cảm giác đánh bạc kiểu này, hình như cũng khá thú vị.
Đã sớm nghe nói, bên trong sòng bạc ở Las Vegas, chỉ bạn mới thực sự có đủ khả năng ra giá, có thể song song đánh bạc với người khác, bạn theo dõi những con bạc đặt cược cho ván tiếp theo. Trước kia không hiểu lắm, hiện tại xem như cũng hiểu được phần nào. Thì ra lại là như vậy, thật không ngờ. (Nhưng bạn QA vẫn không hiểu @@)
Trong khoảng thời gian ngắn, đám côn trùng đang đánh cược cũng dần dần tăng lên, xoa tay bắt đầu hạ màn.
Bất luận kẻ nào cũng không nhìn thấy, tại thời điểm tất cả bọn họ tập trung vào màn ảnh trước mặt, Lam Duê và Vân Trạch khẽ trao đổi ánh mắt với nhau. Lúc vừa quay đầu lại liền chạm ngay tầm mắt đã thông suốt của Lăng Ngạo, khẽ nhếch môi, dường như tâm tình của Lam Duê rất tốt.
"Tôi đặt người đàn ông chủ đó!”
Bất thình lình, Bá tước William hăng hái đứng lên, lấy một phần lớn thẻ bạc bên cạnh ra, hô to. Hình như lo lắng sẽ có người cạnh tranh với hắn.
"Tôi đặt người đàn ông áo xanh ngồi cuối cùng!”
“Tôi đặt cô gái tóc vàng khêu gợi đó!”
. . . . . .
Hứng thú chính thức được khơi mào, Lam Duê giống như người ngoài cuộc, im lặng theo dõi, thỉnh thoảng quay sang Lăng Ngạo nói thầm đôi câu, nhưng đáng tiếc thay chẳng có một ai để ý.
Cuối cùng, chỉ còn lại Lam Duê, Lăng Ngạo cùng với Andrew chưa từng đặt cược.
"Thế nào? Andrew cũng nên đặt cược đi chứ, không cần sợ thua, cũng đâu phải tiền của anh.”