- Chẳng phải cô muốn tôi ngồi tù sao? Bây giờ tôi ngồi rồi đấy, còn muốn muốn gì nữa?
Sau khi cảm thấy có lỗi với những hành động nông nổi mà mình đã gây ra với Trường Niên. Tú Vy nhờ An Lạc về trước chăm sóc cho Thiên Vũ và hai đứa trẻ còn mình thì theo tới đồn cảnh sát. Cô đã tìm cách bảo lãnh được hắn ra, nhưng hắn giận hờn không chịu về cứ ngồi lì trong song sắt.
Vì cảm thấy mình có lỗi Tú Vy đã nhún nhường đứng trước cửa sắt năn nỉ nhưng hắn vẫn cương quyết không là không, quay lưng đi. Cô cũng lì lợm ngồi tại đấy ôm lấy cây sắt chờ chừng nào hắn chịu về thì thôi. Các nhân viên cảnh sát cũng phải lắc đầu mệt mỏi với hai người, mới đầu họ cũng khuyên nhưng vẫn vô dụng nên không thèm để ý nữa, chú tâm vào công việc của mình. Một tiếng, hai tiếng, rồi lại ba tiếng dường như cả hai cũng đã mệt mỏi nhưng vẫn cô gắng ngồi thẳng. Sự kiên nhẫn của Tú Vy đã vượt quá giới hạn của mình tức giận đùng đùng đứng phắt dậy chỉ tay vào người hắn quát tháo.
- Anh muốn ngồi tù phải không? Được nếu anh muốn ở, tôi sẽ ra ngoài kia cướp đồ, tôi sẽ ở chung với anh.
Hắn ngỡ ngàng trước những lời nói mà không suy nghĩ của Tú Vy đứng dậy, trừng mắt nhìn với một giọng nói trầm lặng.
- Cô dám vào đây thử xem, tôi sẽ không tha cho cô đâu.
- Chỉ cần anh về, tôi sẽ không làm.
- Được rồi! Tôi về là được chứ gì?
Nhìn thái độ cương quyết và tính tình bướng bỉnh của Tú Vy, hắn sợ cô sẽ làm liều nên nhường nhịn đi ra nhưng lạnh nhạt đi vụt qua mặt cô bỏ đi. Tú Vy vẫn đứng đó nhìn bộ dạng giận dỗi có chút quan tâm của Trường Niên mỉm cười.
- Này, chẳng phải tôi đã về rồi sao? Cô còn đứng đó làm gì.
Cô đang chìm đắm trong sự ngọt ngào kì lạ từ Trường Niên hạnh phúc thì bị tiếng quát của hắn làm giật mình, bao nhiêu sự ngọt ngào sụp đổ trước mắt, xịu mặt trước sự cục súc vùng vằng đi theo.
Từ khi bước ra khỏi đồn cảnh sát Trường Niên không thèm ngó ngàng gì tới Tú Vy. Hai người vẫn bước song song với nhau nhưng vẫn giữ một khoảng an toàn nước sông không phạm nước giếng. Trời đã bắt đầu trở lạnh lại còn những cơn mưa phùn bay bay cắt vào da thịt. Trời đã lạnh mà trên người cô chỉ vỏn vẹn một bộ quần áo ngắn hở nữa bụng, khắp người run lên bần bật, cô nhớ lại cách làm ấm cơ thể mà Trường Niên đã chỉ làm theo nhưng cũng chả đỡ gì mấy.
- Trường Niên...
Tú Vy định nhờ hắn giúp nhưng những chuyện mà cô đã gây ra cho hắn quá tàn nhẫn, cô cứ tưởng rằng hắn cũng giống như bao người đàn ông khác chỉ muốn có được được thứ mình muốn dùng xong rồi vứt bỏ. Nhưng Trường Niên lại hoàn toàn khác cô cảm nhận được sự chân thành, tình yêu của hắn dành cho mình nhưng nó không đủ lớn để tạo lòng tin.
- Cô định cứng đầu đến bao giờ nữa hả.
Tuy không nhìn thấy nhau nhưng hắn biết cô đang cần những gì. Đột ngột dừng lại cởi chiếc áo khoác xoay người choàng vào vai Tú Vy vỗ nhẹ, khẽ cười, ngồi xuống chìa lưng trước mắt. Tú Vy ngây người chưa kịp hiểu hành động của hắn nó xảy ra quá nhanh làm cho cô bấn loạn.
- Làm gì vậy?
- Leo lên đi, tôi sẽ cõng cô đi.
- Tôi...
- Không nói nhiều! Đây là cơ hội để cô chuộc lỗi với tôi đấy!
Không để cô có cơ hội từ chối, hắn chen ngang chớp nhoáng chặn đầu. Nếu từ chối chẳng khác nào hắn đã tạo cơ hội cho cô chuộc lỗi nhưng cô không muốn chuộc lỗi, không thể nào không ngoan ngoãn nghe theo được.. Hắn đứng dậy xóc nhẹ lên, từ từ bước đi, cô ôm chặt cổ của hắn lại tránh bị bật ngửa ra sau, dựa đầu vào vai dịu dàng hỏi.
- Tại sao anh lại tha thứ cho tôi dễ dàng như vậy, tôi đã đùa giỡn với anh mà.
Nghe câu hỏi của Tú Vy hắn dừng lại khẽ cười hạnh phúc quay mặt sang nhìn vào cô trả lời.
- Chẳng phải tôi hỏi đùa giỡn tình cảm của tôi vui lắm sao, chỉ cần cô vui thì muốn đùa giỡn bao nhiêu của được.
Nụ cười trên môi hắn là vết dao đâm thẳng vào tim đau nhói, Tú Vy cuối gầm mặt vào vai hắn, hai má đỏ ửng ngượng nghịu không nói một lời nào nữa, một lát sau hít một hơi dài, hôn vào má của hắn, ngại ngùng.
- Tôi xin lỗi.
- Cô không có lỗi, cô hãy cứng rắn như vậy, tôi tin rằng một ngày nào tôi sẽ chiếm được chỗ trong trái tim của cô.
- Tôi sẽ chờ...
Tú Vy mỉm cười xấu hổ trước những lời nói và hành động của mình nhưng cô cũng thấy nhẹ lòng khi bày tỏ nổi lòng với hắn. Gục mặt xuống bờ vai ấp áp, rộng lớn của Trường Niên ngại ngùng. Hắn rất vui khi cuối cùng cô cũng cho hắn một cơ hội để theo đuổi lặng lẽ bước đi, cả hai bắt đầu tâm sự với nhau đôi lúc còn có những tiếng cười và những câu nói giận dỗi lấn át màn đêm lạnh lẽo. Trên đường mưa đã ngớt những đám mây đen dần tan biến mặt trăng hiện ra sưởi ấm màn đêm lạnh lẽo, còn đường khuya thanh vắng tồn tại hai trái tim hòa chung nhịp đập.