Sáng hôm sau cũng như thường ngày Mặt Trời bắt đầu lên cao( chuyện này ai cũng biết, sáng mà không có mặt trời mới lạ) ánh nắng buổi sáng dần nóng hơn. Những chú chim ríu rít ngoài cửa sổ chiêu dụ bạn tình nghe thật êm tai. Trên giường Tú Vy đang nằm ngủ say sưa ôm chiếc gối ôm, áp mặt vào nó. Xa xa là là tiếng sóng biển rì rì mang gió mát lùa vào phòng phất phơ rèm cửa. Ánh nắng sáng rực soi rọi vào chiếc cửa kính đang mở phản chiếu ánh sáng chói chang vào thẳng mặt của Tú Vy. Cô thấy khó chịu nhăn mày lật người lại giơ tay lên đầu ưỡn người cho đỡ mỏi.
Những hình ảnh tối hôm qua dần xuất hiện cô giật mình mở to mắt bừng tỉnh, vội vã ngồi dậy. Điều đầu tiên mà Tú Vy muốn nhìn là cơ thể mình, sờ mó lung tung thở phào nhẹ nhõm khi thấy thân xác mình vẫn còn nguyên vẹn.
- Phù...hên quá mình không phải con gà khỏa thân...thì ra chỉ là mơ.
Cứ nghĩ chuyện xảy ra là mơ cô vô tư bước xuống giường, đứng lên tiến về ban công hít thở không khí biển, dang rộng đôi tay hứng khí trời một lát, mở mắt quay lại. Hai tay vùng vẫy một cách thoải mái bỗng nhiên thất thần lắng tai nghe được tiếng rì rào trong nhà vệ sinh, hình ảnh đập vào mắt cô là một bộ âu phục nằm dãi xuống nền nhà. Tú Vy e ngại đi về phía nhà vệ sinh đang mở nhìn vào trong, cửa kính phòng tắm che khuất người ở bên trong, chỉ thấy được cơ thể mờ ảo và gương mặt thanh tú bị tóc ướt che đi phân nửa, của Trường Niên. Cô giật mình dựa lưng vào bức tường sửng sốt.
- Ôi...không chẳng lẽ đó là thật...mình đã bị anh ta XX...
" Không, chắc là giống như lần trước thôi"Xấu hổ trước những gì xảy ra, cô tự mặc định trong đầu đây chỉ là giấc mơ, ôm gương mặt đỏ hoe của mình lấy vội chiếc áo khoác nhón nhân nhẹ nhàng nhìn đằng sau chuồn đi, nhưng làm sao mà thoát được khỏi tay tổng tài mặt dày Lý Trường Niên.
Vừa mới chuẩn bị chạy đi co va chạm mạnh vào một cơ thể rắn chắc ở đằng trước, ngã ra nhưng nhanh chóng được một bàn tay to khỏe kéo lại, ôm trọn lấy cô vào lòng. Hai ánh mắt nhìn nhau chằm chằm thoáng chốc cô đã chìm đắm trong sự quyến rũ của mái tóc ướt, cơ bụng săn chắc cạ sát vào người và ánh mắt dịu dàng của Trường Niên mơ màng" Đẹp trai quá" những giọt nước từ trên tóc của Trường Niên rơi xuống mặt làm giật mình bừng tỉnh" Không được Tú Vy mày tỉnh lại đi, đừng mê trai nữa" cô bừng tỉnh chớp mắt đứng dậy nhưng hắn vẫn cứ ôm khư khư lấy cô không buông.
" Này...mau buông tôi ra"Giãy giụa chửi mắng là điều đầu tiên cô làm khi gặp hắn cũng coi như là một lời chào hỏi ngọt ngào.
- Là cô nói đấy nha!
Nở một nụ cười ranh mãnh hắn thản nhiên buông tay ra thả cô rơi tự do xuống đất như trời giáng " Au, SAO ANH DÁM NÉM TÔI NHƯ MIẾNG GIẺ RÁCH THẾ HẢ" Mặc cho cô tức là la làng nhưng không thèm thương xót một chút nào, nhìn cô nằm quằn quại dưới nền đất lạnh lẽo thản nhiên ngồi xuống giường chống tay ra sau ra vẻ ta đây vô tội rất biết nghe lời.
- Tôi làm theo ý cô còn gì? Còn trách tôi là sao?
- Anh...
Nhìn vẻ mặt giả nai của hắn khiến cô tức đến không chịu được bùng khói giảy nãy hét lớn.
- Thật tức chết đi mà.
Sáng sớm mình mẩy đã mỏi hết lên mà bây giờ lại bị hắn ném như bao rác, khắp người đau nhức thêm nữa. Tú Vy đứng lên đập đập vào cánh tay mỏi nhừ của mình liếc mắt nhìn hắn rồi bực bội bỏ đi. Hắn chòm người tới nắm lấy tay kéo về phía mình, đè cô nằm xuống, khóa hai tay trên giường nhìn cô không rời mỉm cười nâng cằm nhỏ nhẹ.
- Này, ăn xong rồi muốn quất ngựa truy phong sao?
Cô hầu như hiểu hết tất cả những gì hắn nói, nhưng vẫn mặc định là chuyện đó không bao giờ xảy ra hắn chỉ đùa với mình thôi. Cô trừng mắt nhìn hắn sâu trong ánh mắt là sự quyết tâm tin tưởng rằng là mình đúng nghênh mặt đáp trả.
- Anh tưởng tôi là đồ ngốc sao? Rõ ràng là không có chuyện đó xảy ra, đừng hòng đòi tiền từ tôi.
- Ha..Để tôi nhắc cho cô nhớ nhé!.Hắn nhếch môi cuối mặt xuống hôn lên môi cô một cách dịu dàng nhưng tràn đầy sự mãnh liệt." Ưm..là thật sao" " Trường Niên làm ơn giúp tôi đi" Cô trố mắt lên nhìn thẳng vào đôi mắt chứa đầy sự thật. Những hình ảnh và cảm giác tối hôm qua vẫn hiện diện trong đầu bây giờ đã biểu hiện ra hết. Cô đã cố gắng mặc định nhưng vẫn không thể phủ nhận một điều rằng mình đã bị XX. Hắn mυ"ŧ nhẹ nhả môi ra nước dãi cũng leo theo, chòm dậy nhìn vẻ mặt đỏ ửng ngây người của Tú Vy thích thú vuốt mái tóc rối xù của cô cười đểu cáng.
- Haha ...Sao? Nhớ ra chưa? Có cần tôi thực hiện lại cho cô nhớ hay không?
- Bỏ bàn tay bẩn thỉu của anh ra.
Cô đánh vào tay hắn , hai má đỏ ửng sắp bùng cháy lên xịt khói tứ tung xấu hổ ngồi dậy đẩy mạnh người hắn ra. Chiếc khăn duy nhất trên người của hắn đã bị tay cô nắm lấy bung ra. Lực đẩy của cô quá mạnh làm cho hắn ngã ngửa xuống sàn lộ hết tất cả những gì mà hắn có ra trước mặt của cô.